Hoa Bân hung tợn nhìn anh một cái rồi vội vàng lấy điện thoại ra gọi vào một dãy số.
Cuộc gọi vừa kết nối, hắn lập tức gào lên: “Anh cả, em bị kẻ khác đánh!”
“Đúng thế, đúng thế, ở quán bar Huy Hoàng, đúng rồi, anh dẫn người tới đây mau lên, càng đông càng tốt!”
Dứt lời, hắn tắt máy, nhìn Hạng Tư Thành bằng ánh mắt âm trầm: “Thằng ranh, mày cứ chờ chết đi!”
“Lát nữa tao phải bắt mày quỳ xuống, dập đầu xin lỗi tao!”
Hạng Tư Thành đút hai tay trong túi, cứ thế lẳng lặng đứng bên cửa sổ, Hoa Bân có chửi rủa thế nào anh cũng chẳng có phản ứng gì.
Chẳng bao lâu sau, một loạt những tiếng ồn phá vỡ sự yên tĩnh.
Cửa phòng bị đẩy mạnh ra, một nhóm người chen nhau vào trong, căn phòng vốn rộng rãi trở nên chật trội.
Người cầm đầu mặc bộ vest đắt tiền, khuôn mặt có nét giống Hoa Bân.
Trên người hắn ta toát lên khí chất khoan thai của người thuộc tầng lớp thượng lưu, vừa vào phòng thì đã nhìn thấy những kẻ đang nằm rên rỉ trên mặt đất.
Hắn ta khẽ nhíu mày lại, sau đó liếc mắt nhìn người đang đứng cạnh cửa sổ và quay lưng về phía hắn ta.
“Anh cả! Anh tới rồi!”
Hoa Bân mừng húm, như tìm được chỗ dựa vững chắc, hắn chạy tới bên cạnh Hoa Trạm, hung tợn chỉ vào Hạng Tư Thành: “Chính thằng khốn ấy đã đánh em ra nông nỗi này!”
“Anh cả, anh phải báo thù cho em! Thằng đó không chỉ đánh em, mà còn giẫm đạp lên mặt mũi của nhà họ Hoa chúng ta!”
Ánh mắt của Hoa Trạm trở nên lạnh lẽo.
Ở thành phố Hạng Vương, ngay cả người nhà họ Hạng cũng phải nể mặt nhà họ Hoa, huống chi là những người khác.
Đánh Hoa Bân thì khác nào nhổ râu hùm!
“Dám động tới người nhà họ Hoa, xem ra hôm nay mày không thể ra khỏi nơi này được đâu!”
Ánh mắt thâm sâu của Hạng Tư Thành nhìn về phía hắn ta, khóe miệng anh khẽ nhếch: “Chỉ dựa vào mày ấy hả?”
“Chính là dựa vào tao!”
Hoa Trạm ưỡn ngực lên, nhìn Hạng Tư Thành với vẻ mặt ngạo mạn: “Trong cái thành phố Hạng Vương này, ngay cả nhà họ Hạng cũng phải nể mặt bọn tao!”
“Tao muốn chúng mày chết vào canh ba, chúng mày tuyệt đối sẽ không sống nổi đến canh năm!”
Hắn ta dừng lại một chút rồi cao ngạo nói: “Dựa vào việc tao họ Hoa!”
Sau đó, hắn ta nhìn Vân Tịnh Nhã đang rúc trong lòng anh, hừ lạnh một tiếng: “Mày yêu thương cô vợ này của mày như thế thì tao sẽ để mày tận mắt chứng kiến xem vợ mày sẽ phải hầu hạ một trăm thằng đàn ông như thế nào!”
“Dám đánh em trai tao, đây mới chỉ là bắt đầu thôi!”
Hơi lạnh phủ kín đôi mắt Hạng Tư Thành: “Tao ghét nhất kẻ khác uy hiếp tao, nhất là lấy vợ tao ra uy hiếp!”
“Ghét? Ghét thì mày làm được gì?”
“Loại người sống dưới đáy xã hội như mày, ngoài việc phẫn nộ thì mày còn làm gì được nữa?”
Hoa Bân đắc ý ra mặt: “Chẳng lẽ mày nghĩ chỉ dựa vào mày và hai con ả đó là có thể đánh bại mười mấy người bọn tao sao? Thằng nhãi, xem phim nhiều quá rồi hả?”
“Bây giờ hãy quỳ xuống và bò tới đây như một con chó để xin lỗi em trai tao đi, nếu bò tốt thì có thể tao sẽ cho mày cơ hội cầu xin!”
“Ha ha…”
Những tràng cười hống hách vang khắp căn phòng.
Tên nào tên nấy nhìn Hạng Tư Thành với vẻ trào phúng, thậm chí còn mong chờ cảnh tượng anh quỳ xuống rồi bò tới xin tha.
Chỉ có điều chính Hạng Tư Thành cũng cười, nụ cười ấy thực sự rất lạnh lẽo.
Nụ cười của anh khiến Hoa Trạm cảm thấy khó chịu, thậm chí còn hơi bồn chồn.
Chỉ là một thằng phế vật mà thôi, sao hắn ta lại sinh ra cảm giác như thế?
Để che giấu cảm xúc ấy, Hoa Trạm lớn tiếng quát: “Tao đang nói với mày đấy, mày điếc hả?!”
Hạng Tư Thành cười khẩy một tiếng.
Anh chậm rãi xoay người lại, ánh mắt nhìn Hoa Bân, bờ môi mấp máy, giọng nói lạnh lùng: “Mày có biết vì sao tao lại để mày gọi người tới không?”
“Đó là bởi vì…”
“Kẻ sắp chết phải có người thân đưa tang…”
“Ha ha… Anh cả, chắc không phải thằng này bị thần kinh đấy chứ?”
Hoa Trạm cũng cười lạnh một tiếng: “Đưa tang? Trong khắp thành phố Hạng Vương, từ trước tới nay chỉ có nhà họ Hoa đưa tang cho người khác, chưa có kẻ nào dám đưa tang cho bọn tao hết!”
“Ồ? Thế
Danh Sách Chương: