“Anh ấy à, cái gì cũng không quan tâm, cái gì cũng không yêu thích!”
“Này, cho anh!”
Nguyệt Uyển Như bĩu bĩu môi, đưa ngọc vương giao cho Hạng Tư Thành.
Mọi người đều vô cùng kinh ngạc, Hạng Tư Thành cũng sửng sốt, nhất thời, không đưa tay ra nhận.
“Còn ngây ra đấy làm gì, cho anh đó!”
Nguyệt Uyển Như bắt lấy tay Hạng Tư Thành, thô bạo nhét ngọc vương vào trong tay anh.
“Cô chủ, đây là ngọc vương đó!”
Liễu Đường có chút nôn nóng, nhìn Hạng Tư Thành, lại nhìn đến Nguyệt Uyển Như, ngọc vương mười tỉ đó, cứ như vậy tặng cho người khác sao?
Chỉ là một thứ nhỏ bé, nhưng có thể so với tài sản của toàn bộ tập đoàn châu báu Nguyệt Dạ!
Nếu không phải nhìn thấy ánh mắt trong veo dáng vẻ không có việc gì của Nguyệt Uyển Như, ông ta sẽ cho rằng Hạng Tư Thành đã cho Nguyệt Uyển Như uống bùa mê thuốc lú gì đó!
“Tặng cho tôi sao?”
Hạng Tư Thành xòe tay ra, nhìn ngọc vương trong lòng bàn tay, một cảm giác ấm áp, lan tràn khắp toàn thân.
“Đương nhiên rồi, nhưng đừng hiểu nhầm! Đây không phải là vật định tình, chỉ là cảm ơn anh Hạng đã đồng hành, suy cho cùng, chúng ta cũng tính là bạn bè tốt của nhau!”
Lời còn chưa nói xong, sắc mặt Nguyệt Uyển Như đỏ lên, ánh mắt Liễu Đường cổ quái nhìn Hạng Tư Thành, đến ông ta còn nghe ra ý tứ trong lời này, nhưng nhìn Hạng Tư Thành, ánh mắt trong suốt gật gật đầu, mặt mày vui vẻ: “Đúng vậy, chúng ta là bạn bè!”
“Anh! Hừ…”
Nguyệt Uyển Như tức giận giậm mạnh trên đất, nhưng điều đó lại khiến Hạng Tư Thành bối rối, có chút oan ức nhìn cô ta, lại nói sai ở đâu rồi?
“Tư Thành, chúc mừng anh, phần quà này của cô Nguyệt, to thật đấy!”
Vân Tịnh Nhã ở bên cạnh nói nhỏ, Hạng Tư Thành vừa nghe, liền vội vàng giải thích: “Nhã Nhã, em nghe anh giải thích, anh…”
“Xuỵt!”
Vân Tịnh Nhã che lấy miệng anh, lông mày cong cong: “Không cần giải thích, em tin anh”.
Nghe thấy câu này của Vân Tịnh Nhã, Hạng Tư Thành chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, dịu dàng nhìn cô: “Cảm ơn em, Nhã Nhã”.
Vân Tịnh Nhã cười lắc đầu: “Giữa chúng ta, không cần nói cảm ơn, mau đi đi, bây giờ cô Nguyệt, vẫn cần anh giúp đỡ!”
Ngọc vương giáng thế, cũng khiến người khác thèm đỏ mắt, đá ở khu cược ngọc, dùng mắt thường có thể nhìn thấy đã ít dần đi, vô số giao dịch đang được tiến hành, máy mài làm việc không ngừng, đáng tiếc là, ngoài lác đác vài miếng là ngọc thạch ra, còn lại, đều là phế liệu.
Không lâu sau, hơn một ngàn viên đá, chỉ còn lại vài trăm viên, mà khai thác ra ngọc thạch giá trị vượt quá giá mua, cũng chỉ có rất ít.
Cuối cùng, mọi người đều thận trọng hơn, mặc dù bọn họ không thiếu tiền, nhưng cũng không phải là người coi tiền như rác, lúc này những viên đá còn lại, đều đã qua mắt vô số người, cũng có thể nói, trong những viên đá còn lại có ngọc thạch, thì giá trị cũng cực thấp.
.
Danh Sách Chương: