Trong khắp đất nước, bất kể là anh có quyền thế ngợp trời hay gia tài bạc triệu thì cũng không thể tránh được sinh lão bệnh tử, đến lúc ấy, thứ quan trọng nhất sẽ không phải là quyền thế, cũng không phải là tiền bạc của cải, mà là bác sĩ.
Thế gia Trọng Cảnh là gia tộc hành nghề y truyền đời, y thuật cao siêu, có thể đoạt mạng với trời.
Trong mười hai danh gia vọng tộc, thế gia Trọng Cảnh là gia tộc đặc biệt nhất.
Bọn họ không can thiệp vào chuyện đời, không tranh quyền đoạt thế, nhưng gia tộc nào cũng coi bọn họ như khách quý, bởi vì bọn họ biết, chỉ cần giành được thiện cảm của một người trong thế gia Trọng Cảnh thì chẳng khác nào thêm một tấm thẻ bảo hiểm cho tính mạng của mình.
Trên khuôn mặt tái nhợt của Trương Quân hiện lên sự lạnh lùng vô tận.
Anh ta nhìn Lương Quán đang quỳ trên mặt đất, lạnh lùng nói: "Ông có biết hậu quả khi cầm súng chỉ vào tôi không?"
Mồ hôi trên trán Lương Quán tuôn ra như suối, ông ta vội vàng nói: "Tôi dạy con không nghiêm, mong cậu Quân rộng lượng bỏ qua cho".
Trương Quân hừ nhẹ một tiếng, anh ta lật bàn tay, hai cây kim bay qua, đâm vào vai của Lương Duy Vũ, khí đen đang lan tràn lập tức dừng lại.
"Nể tình ông phục vụ bao năm cho thế gia Trọng Cảnh, lấy lại một cánh tay để răn dạy!"
"Cám ơn cậu Quân đã tha thứ, cám ơn cậu Quân đã tha thứ!"
Lương Quán dập dầu mấy cái liền, ông ta biết, Trương Quân đã khoan hồng rồi, dù sao anh ta cũng là cậu cả của thế gia Trọng Cảnh, không hề yếu đuối như vẻ bề ngoài...!
Lương Duy Vũ bị đưa đi trong sự đờ đẫn.
Trong nhà hàng chỉ còn lại ba người Hạng Tư Thành.
Trương Quân ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào anh, hai người đồng thời nở nụ cười.
Sau đó, bọn họ sải bước tới ồm chầm lấy nhau.
"Khụ khụ...!Dùng sức như thế làm gì, không biết sức khỏe của cậu đây không tốt à?"
"Người duy nhất giỏi cả y thuật lẫn độc dược trong suốt trăm năm qua của thế gia Trọng Cảnh, sao lại yếu ớt thế này!"
Đào Thiến Thiến nghe vậy thì ngạc nhiên há hốc miệng, nhìn Trương Quân và lắp bắp nói: "Chẳng...!Chẳng lẽ anh là cậu chủ ốm yếu giỏi cả y thuật lẫn độc dược của gia tộc Trọng Cảnh?"
Học về ngành y thì sẽ biết y thuật, đồng thời cũng biết cả độc dược.
Thầy thuốc giỏi không chỉ biết chữa bệnh, mà còn là cao thủ luyện độc.
Trương Quân là cậu cả chi chính của thế gia Trọng Cảnh, kể từ khi sinh ra, ngày nào anh ta cũng phải ngâm mình trong loại thuốc nước do thế gia Trọng Cảnh điều chế, nhằm nuôi dưỡng cơ thể.
Nhưng vào năm hai tuổi, anh ta vô tình rơi vào hang chăn nuôi các loại sinh vật có độc.
Hàng ngàn hàng vạn độc vật, mỗi con cắn một cái cũng đủ để độc chết một người trưởng thành, ai cũng nghĩ là Trương Quân sẽ chết chắc, nhưng anh ta lại sống sót như một kỳ tích.
Từ đó về sau, cơ thể anh ta nửa độc nửa y, mặc dù học hết những tinh túy về y thuật của thế gia Trọng Cảnh, nhưng sức khỏe lại luôn ốm yếu như vậy.
Trương Quân nhìn Đào Thiến Thiến rồi gật đầu, mở miệng nói: "Cô đây là?"
Hạng Tư Thành cười nói: "Cô ấy là cháu gái của thầy Đào Xá".
Trương Quân lập tức thể hiện sự kính trọng: "Thế gia Trọng Cảnh không nhúng tay vào việc đời, thầy Đào Xá đi khắp thế gian, cứu giúp dân chúng, Trương Quân này kính nể không thôi, không ngờ hôm nay lại được gặp cháu gái của ông ấy, quả thực là một niềm vinh hạnh!"
Nghe những lời nói nghiêm túc của Trương Quân, Đào Thiến Thiến lập tức đỏ mặt, nỗi sợ hãi về hành động vừa rồi của Trương Quân phai nhạt đi đôi chút, thay vào đó là mấy phần thiện cảm.
Ba người ngồi xuống, Hạng Tư Thành nghiêm mặt lại, anh lên tiếng: "Chuyện tôi nhờ vả cậu đến đâu rồi?"
Trương Quân gõ tay lên bàn, mấy giây sau mới nhìn vào mắt anh, nghiêm túc trả lời: "Trong thế gia Trọng Cảnh có Thái Tuế thật!"
Hạng Tư Thành mừng rỡ, Thái Tuế hi hữu như vậy, nếu nói tới nơi có thể tìm thấy nó thì khả năng cao là thế gia Trọng Cảnh.
"Thế nhưng..."
Trương Quân bỗng chuyển lời: "Ngay cả trong thế gia Trọng Cảnh, thánh dược như Thái Tuế cũng là báu vật quý hiếm, nếu cậu muốn có được thì e rằng không dễ dàng gì đâu..."
Hạng Tư Thành gật đầu, đương nhiên là anh biết chứ, thần dược có thể khởi tử hồi sinh thì chắc chắn là cực kỳ quý giá đối với thế gia Trọng Cảnh, chắc chắn là phải đánh đổi một cái giá ngang bằng thì mới có được.
"Nói đi, chỉ cần có thể bỏ ra được, bản thiếu soái sẽ không từ chối!"
Trương Quân chậm rãi lắc đầu: "Không phải đánh đổi thứ gì là có thể có được đâu..."
"Cậu có biết hang độc của thế gia Trọng Cảnh không?"
Nói đến đây, trong mắt Trương Quân hiện lên nét sợ hãi mà người khác khó có thể phát hiện ra.
Tuy rằng khi ấy còn nhỏ, nhưng ký ức cửu tử nhất sinh trong hang độc lại khắc sâu vô cùng.
Hạng Tư Thành nghi hoặc nhìn anh ta, chỉ thấy Trương Quân cứ nhìn mình bằng ánh mắt sáng rực, nói ra từng chữ một: "Thái Tuế được trồng ở sau hang độc!"
"Cái gì?!"
Hạng Tư Thành thay đổi sắc mặt.
Hang độc của thế gia Trọng Cảnh bắt nguồn từ thời tổ tiên.
Bao năm qua, người trong gia tộc cứ tìm được sinh vật có độc nào là lại cho vào hang độc nuôi.
Tích lũy theo thời gian, chính bọn họ cũng không biết trong hang độc ấy nuôi bao nhiêu loài sinh vật có độc, chỉ biết là trong cái hang ấy không có một ngọn cỏ, khí đen ngút trời, người bình thường chỉ cần tới gần và ngửi phải một chút là cũng đủ để mất mạng rồi.
Trương Quân nhìn anh với vẻ mặt ngưng trọng: "Từ xưa tới nay, thế gia Trọng Cảnh sống theo lối tùy duyên, muốn Thái Tuế thì cũng được thôi, cánh cửa của thế gia Trọng Cảnh luôn rộng mở với cậu, chỉ cần cậu có thể vượt qua hang độc thì cậu muốn hái loại thần dược nào cũng được!"
"Tư Thành, cậu đã nghĩ kỹ chưa?"
Hạng Tư Thành im lặng, Đào thiến Thiến ở bên cạnh vội vàng kéo anh lại, lo lắng nói: "Anh Hạng, chuyện này nguy hiểm lắm, chắc anh không biết đấy thôi, đối với một số loài độc vật đã sống lâu năm, độc tính của nó vô cùng kịch liệt, chỉ cần bị cắn nhẹ một cái là có thể mất mạng ngay rồi".
Trương Quân cũng nói khẽ: "Năm nào cũng có người tới thế gia Trọng Cảnh xin thuốc, nhưng tất cả đều bỏ mạng trong hang độc, Tư Thành, cậu phải suy nghĩ cẩn thận đấy".
Nghe xong lời nói của bọn họ, Hạng Tư Thành yên lặng một lúc lâu.
Sau đó, đôi mắt anh như tỏa sáng, cười ha ha và nói với khí thế hào hùng: "Hạng Tư Thành này đã đạp qua bao thi cốt để có được cái danh thiếu soái như ngày hôm nay, chỉ là một cái hang độc thì chưa đủ để làm tôi chùn bước!"
"Bất kể là đầm rồng hay hang hổ, bản thiếu soái cũng không sợ!"
"Ha ha..."
Trương Quân cũng phấn khởi vô cùng: "Đây mới là Hạng Tư Thành mà tôi biết chứ, nếu tham sống sợ chết thì không xứng làm bạn với Trương Quân này!"
"Nếu thế thì tôi sẽ đi chuyến này với cậu!"
Nói đến đây, trong mắt anh ta hiện lên hơi lạnh, thì thầm nói: "Nỗi sợ hãi đã đeo đẳng hai mươi năm nên để tôi tự tay chấm dứt..."
Danh Sách Chương: