Xoẹt!
Áp lực ngợp trời tản ra từ người ông lão cao tuổi ấy.
Ánh mắt đục ngầu toát lên hơi lạnh sắc bén, chậm rãi ập vào người Hạng Tư Thành.
Sắc mặt của Hồ Khởi Vinh biến đổi hẳn, vội vàng nhỏ giọng nói: "Tư Thành, không được vô lễ!"
Dứt lời, ông ta vội vàng tươi cười: "Ông Hoàng, Tư Thành không có ý đó, cậu ấy...."
"Cậu ta đang tìm đường chết!"
Phương Hoa lập tức bắt thóp, gằn giọng nói: "Hạng Tư Thành, anh có biết mình đang nói chuyện với ai không?"
"Nếu năm đó không có ông Hoàng liều mình phấn đấu thì làm gì có cơ hội để anh phát ngôn bừa bãi ở đây?"
"Ông Hoàng vì nước vì dân, vất vả cả đời người, sao có thể để một thằng nhóc buông lời xấc láo như thế!"
Hạng Tư Thành hừ lạnh một tiếng: "Ông ta tận trung vì nước, Hạng Tư Thành này bội phục ông ta, nhưng đó không phải là lý do để ông ta ăn nói hàm hồ!"
"Anh hùng xứng đáng được tôn kính, nhưng là anh hùng đáng được tôn kính thì cũng không có nghĩa là ông ta được quyền cậy già lên mặt".
"Anh..."
"Ha ha..."
Tiếng cười của Hoàng Tự Trung vang lên, ông ta giơ tay ngăn cản Phương Hoa, nhìn Hạng Tư Thành và nói với ánh mắt âm trầm: "Cậu nhóc, tôi biết cậu, cậu là Hạng Tư Thành, thiếu soái vùng biên giới phía Bắc!"
"Nhưng bất kể thân phận của cậu là gì thì cậu cũng chỉ là lính, lúc mà lão già này đang chinh chiến sa trường, chỉ huy thiên quân vạn mã, không biết bố cậu còn đang tè dầm ở đâu nữa".
Vẻ mặt của Hạng Tư Thành không hề thay đổi: "Công là công, lỗi là lỗi, không ai dám xóa bỏ công trạng của ngài, nhưng đồng thời cũng không có nghĩa vụ nghe theo những sai lầm của ông".
Một cái là "ngài", một cái là "ông", hai cách xưng hô mang theo hai sắc thái.
"Sai lầm? Ha ha..."
Hoàng Tự Trung cười ha ha, sau đó ánh mắt bỗng trở nên lạnh lùng, chỉ thẳng vào Hạng Tư Thành: "Cậu dám nói là tôi làm sai?"
"Kể công kiêu ngạo, đổi trắng thay đen, chẳng lẽ ông đúng à?"
Hạng Tư Thành không hề nhún nhường.
"Người đính hôn với cô chủ nhà họ Hồ ngày hôm nay là tôi, chứ không phải Phương Hoa, chẳng lẽ ông già nên cũng hồ đồ rồi sao? Ngay cả chuyện như vậy cũng nhầm được!"
Câu nói lạnh lùng ấy như vả thẳng vào mặt Hoàng Tự Trung, những người có mặt ở đây xôn xao hết cả lên.
Người biết thân phận của Hoàng Tự Trung thì đều âm thầm cầu nguyện cho anh.
Làm mất hết thể diện của Hoàng Tự Trung ngay trước mặt bao người như thế, đủ để biết kết cục của Hạng Tư Thành sẽ thế nào rồi.
Sắc mặt của Hoàng Tự Trung âm u tột độ.
Kể từ khi bước lên vị trí ấy, không một ai dám vô lễ với ông ta như thế.
Hạng Tư Thành là người đầu tiên, đồng thời cũng là người duy nhất.
Tất nhiên là ông ta sẽ không thừa nhận rằng mình già nên hồ đồ, ngược lại còn nói: "Người đính hôn với nhà họ Hồ là ai không quan trọng, quan trọng là, tôi muốn người đó là ai!"
"Ha ha...!Đúng là độc đoán thật đấy!"
"Xem ra ông ngồi trên cao lâu quá nên bắt đầu không biết điều rồi".
Hạng Tư Thành vẫn không hề sợ hãi, nhưng Hồ Khởi Vinh ở bên cạnh thì đã bắt đầu đổ mồ hôi.
Bình thường Hạng Tư Thành luôn rất thông minh, sao hôm nay lại mất khôn như vậy!
Nếu Hoàng Tự Trung quyết tâm muốn trừng phạt anh thì ngay cả ông ta cũng không che chở được.
"Hay thay cho một thằng nhóc ngông cuồng!"
Hoàng Tự Trung nổi giận gầm lên: "Cho cậu nắm giữ chức vị thiếu soái mấy năm mà đã không coi ai ra gì như thế rồi, nếu để cậu làm vài năm nữa, liệu có phải cậu sẽ chẳng coi mấy ông già này ra gì nữa không?"
"Tôi nói cho cậu biết, hôm nay có tôi ở đây, cậu đừng mơ đính hôn được!"
.
Danh Sách Chương: