“Hỗn loạn? Bản thiếu soái lại cảm thấy tới đây đáng lắm đấy”.
“Nếu không thì đâu được chứng kiến phong thái của cậu cả nhà họ Lưu”.
Lưu Y Y nghẹn họng trước câu nói ấy, cô ta hung hăng trừng mắt lườm Lưu Hằng: “Cái thứ hỗn hào, không mau xin lỗi thiếu soái Hạng đi?”
“Chị, chị bảo em xin lỗi tên đó, em…”
Trên mặt Lưu Hằng hiện lên sự xoắn xuýt, trong lòng vẫn cảm thấy khinh thường, chỉ là một thằng lính quèn thôi mà? Có gì ghê gớm đâu?
Càng lúc càng nhiều người tụ tập trong hộp đêm, xin lỗi Hạng Tư Thành ngay trước mặt mọi người thì hắn ta biết giấu mặt vào đâu.
“Mày…”
Sắc mặt của Hạng Tư Thành cũng trầm xuống: “Nếu thế thì bản thiếu soái cũng không cần thiết ở lại đây nữa”.
“Bản thiếu soái sẽ sai người mang mười triệu tới nhà họ Lưu sau”.
“Vu Thọ, chúng ta đi!”
“Thiếu soái Hạng, bọn tôi…”
Hạng Tư Thành không cho cô ta cơ hội nói chuyện, lập tức quay đầu bỏ đi.
Nhìn theo bóng lưng anh, Lưu Y Y mấp máy bờ môi, trên mặt hiện lên sự bất lực.
“Chảnh cái mẹ gì”.
“Nếu hắn dám đưa mười triệu thì bản thiếu gia cũng dám lấy, tưởng tao là loại hèn như nhà họ Chu chắc?”
“Mày câm miệng lại cho tao!”
Lưu Y Y nổi giận quát to, nhìn đứa em trai vô dụng này của mình: “Mày có biết mày gây ra rắc rối lớn như thế nào rồi không?”
Lưu Hằng không phục, nói: “Chị, nơi này là thành phố Bất Dạ, tuy rằng hắn cũng giỏi đấy, nhưng nhà họ Lưu chúng ta đâu đến mức phải sợ như thế?”
Lưu Y Y cảm thấy thất bại không thôi, tất cả kế hoạch lúc trước, thậm chí là ưu thế đánh đổi bằng mười hai tỷ đều đổ xuống sông xuống biển hết rồi.
Sau khi rời khỏi hộp đêm, Hạng Tư Thành và Vu Thọ lững thững đi tới một công viên yên tĩnh.
Lúc này Vu Thọ mới mở miệng hỏi: “Lang Chủ, vì sao anh không để tôi giết thằng nhãi đó?”
“Chỉ là một gia tộc kế thừa dòng dõi hoàng triều, chưa đủ tư cách để ngông cuồng trước mặt Quần Lang”.
Đôi mắt của Hạng Tư Thành lấp lóe tia sáng: “Một cậu ấm vô dụng thôi mà, giết hắn thì được lợi gì?”
“Vu Thọ, giết người là phải moi tim, nhà họ Lưu đã dâng đến tận mồm, vì sao bản thiếu soái lại không vui vẻ nhận lấy cơ chứ?”
Vu Thọ chớp mắt, hiển nhiên vẫn chưa hiểu ý của Hạng Tư Thành cho lắm.
Anh ta ngẫm nghĩ giây lát rồi lắc đầu, Lang Chủ làm thế thì ắt là đã có kế hoạch rồi, anh ta cần gì phải lo nghĩ nhiều như vậy?
Nhiệm vụ của anh ta là bảo vệ Lang Chủ, chỉ thế mà thôi.
“Được rồi, anh về trước đi, bản thiếu soái muốn đi dạo một mình”.
“Nhưng mà…”
Vu Thọ hơi do dự, nơi này là thành phố Bất Dạ, nguy hiểm ngập tràn, anh ta không yên tâm để Hạng Tư Thành ở đây một mình.
“Sao? Sợ bản thiếu soái gặp nguy hiểm à?”
Hạng Tư Thành nở nụ cười: “Nếu bản thiếu soái mà vô dụng như thế thì có tư cách gì đảm nhiệm chức vị Lang Chủ?”
“Vâng!”
.
Danh Sách Chương: