Mục lục
Ông Bố Thiếu Soái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Trên mặt Khúc Tiểu Nghệ hiện lên nét lúng túng, cô ta vội vàng nói: “Vũ Mặc, anh ấy không phải tài xế, là một người bạn của tớ”.

“Bạn?”
“Tiểu Nghệ, không phải tớ nói cậu đâu, nghe nói cậu đi làm lính ba năm, mắt nhìn người kém đi nhiều rồi đấy, không phải chó mèo gì cũng thành bạn được đâu”.

Một cô gái khác xoa chiếc nhẫn kim cương mười cara trên tay mình, kiêu ngạo nói: “Loại người gì cũng chơi được với chúng ta thì chẳng phải là hạ thấp đẳng cấp của chúng ta hay sao?”
Cô gái cuối cùng nhìn khuôn mặt như đã trải đời nhiều cùng với bàn tay đầy vết chai của Hạng Tư Thành, cười nhạo nói: “Ê, anh làm nghề bốc gạch ở công trường nào vậy hả? Nhìn bàn tay chai sạn này của anh thì chắc là làm khá lâu rồi nhỉ?”
Ba người cười đến mức run rẩy cả người, Khúc Tiểu Nghệ lập tức trợn mắt lên: “Đủ rồi! Vũ mặc, Thanh Thanh, Mật Nhi, sao các cậu lại nói bạn tớ như thế!”
Hoàng Vũ Mặc mở to đôi mắt, quát lên: “Cậu đừng quên cậu sắp trở thành con dâu nhà họ Từ, may mà lần này bọn tớ bắt gặp, nếu để cậu chủ Từ nhìn thấy cậu đi cùng một người đàn ông xa lạ, cậu ấy sẽ nghĩ thế nào đây?”
“Anh ta nghĩ thế nào liên quan gì đến tớ! Muốn đi với ai là chuyện của tớ, không ai có thể xen vào được!”
Nhìn dáng vẻ cố chấp ấy của Khúc Tiểu Nghệ, Hoàng Vũ Mặc đảo mắt một vòng, thấy Hạng Tư Thành vẫn bình tĩnh như thường, cô ta hừ lạnh một tiếng: “Anh kia, tôi cóc biết anh là ai, tốt nhất anh hãy từ bỏ ý đồ với Tiểu Nghệ đi, loại nghèo hèn như anh đừng hòng làm thân được với những người thuộc tầng lớp thượng lưu như chúng tôi”.


“Đúng thế”, Thanh Thanh khinh thường ra mặt: “Chắc là anh chưa bao giờ nhìn thấy bàn thức ăn thịnh soạn này đúng không? Ăn chực của con gái, không đáng mặt đàn ông!”
“Hắn mời? Tiểu Nghệ, cậu đừng nói đỡ cho cái tên nghèo rớt này.

Cậu nhìn cái dáng vẻ quê mùa của hắn đi, có giống người mời nổi không? E là mời cậu ăn bát mỳ một trăm tệ cũng phải thắt lưng buộc bụng ba ngày ấy chứ!”
“Biết điều thì đi khỏi đây mau lên, nếu không, đắc tội với nhà họ Từ của thành phố Tế Đông, hậu quả nghiêm trọng lắm đó!”
Khúc Tiểu Nghệ thất vọng nhìn ba người họ: “Các cậu thay đổi rồi, không còn giống trước kia nữa!”
“Bây giờ các cậu ra ngoài đi, tôi muốn ăn cơm!”
Sau đó, Hoàng Vũ Mặc tức giận nhìn Hạng Tư Thành: “Rốt cuộc anh đã bỏ bùa mê thuốc lú gì cho Tiểu Nghệ mà cậu ấy lại nói đỡ cho anh như thế!”
Thanh Thanh âm trầm mặt mày: “Chúng tôi không thể trơ mắt nhìn Tiểu Nghệ biến chất như thế được, tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu Từ ngay!”
“Cô không biết những tiếng ồn ào láo nháo sẽ làm người ta mất khẩu vị à?”
“Cái gì? Anh dám nói chúng tôi làm mất khẩu vị của anh?”
“Tôi nói cho anh biết, loại bất tài nghèo hèn như anh mãi mãi sẽ không bao giờ biết tầng lớp này của bọn tôi thượng đẳng như thế nào đâu!”
“Còn bảo bọn tôi ra ngoài nữa chứ, người cần phải ra ngoài là anh đó!”
Cô ta vừa dứt lời, cửa phòng mở ra, Hoàng Thượng Nhân cầm hai chai Lafite xịn tới cười ha ha: “Cậu Hạng, không biết thức ăn có hợp khẩu vị của cậu không?”
“Tôi mang hai chai rượu quý đến cho cậu đây, mời cậu thưởng thức”.

Hoàng Vũ Mặc khó tin hét ầm lên: “Chắc không phải đây là hai chai Lafite mà chú cất giữ mười mấy năm rồi đấy chứ? Bố cháu muốn uống mà chú còn không nỡ cho ông ấy uống một ngụm, bây giờ lại còn tặng cả hai chai cho tên phế vật nghèo hèn này?”
“Vũ Mặc?”
“Vì sao cháu phải xin lỗi một thằng vô dụng nghèo kiết xác?!”

Hoàng Vũ Mặc đứng phắt dậy, vẻ mặt kinh ngạc không thôi: “Chưa nói tới chuyện Tiểu Nghệ bị hắn lừa, cho dù hắn là con rể của nhà họ Khúc thật, với thực lực của nhà họ Hoàng, chúng ta cũng đâu cần phải khúm núm như thế!”
Hoàng Thượng Nhân lập tức vung ra một cái bạt tai, nhìn đứa cháu ông ta mà thường ngày ông ta hết mực yêu thương bằng ánh mắt chán nản.

Đúng thế, tuy rằng thực lực của nhà họ Hoàng không bằng nhà họ Khúc, nhưng cũng không nhất thiết phải quá e ngại nhà họ Khúc, chỉ có điều người đứng sau Hạng Tư Thành không phải là nhà họ Khúc, mà là ông trùm bóng đêm của Tế Đông - Vua Sói!
Nhà họ Khúc là thế gia, dù gì cũng phải quan tâm tới mặt mũi, nhưng vị vua của thế giới ngầm ấy không cần biết phải trái đúng sai gì hết.

Hoàng Thượng Nhân tin Vua Sói nói được thì sẽ làm được, nhưng điều khiến ông ta cảm thấy sợ hãi hơn là sự cung kính trong giọng nói của Vua Sói.

Ngay cả bốn thế gia lớn mà Vua Sói còn chẳng coi ra gì, ai có thể khiến anh ta cung kính đến thế?
“Xin lỗi cậu Hạng ngay!”
“Ông chủ Hoàng, chỉ vì một người ngoài mà đến cả cháu gái của mình cũng không nhận, hơi quá đáng rồi đấy nhỉ…”
Cửa phòng đột nhiên mở ra, một người đàn ông nhã nhặn đeo kính viền vàng chậm rãi bước tới.

Hắn ta liếc nhìn xung quanh, ánh mắt dừng lại trên người Hạng Tư Thành, giọng nói mang theo sự cao quý bẩm sinh: “Vả lại, Vũ Mặc cũng nói đúng mà, cái loại phế vật còn chưa xứng tơ tưởng người phụ nữ của tôi!”

Sắc mặt của Hoàng Thượng Nhân trở nên khó coi, cậu cả của nhà họ Từ cũng là người mà ông ta không đắc tội nổi.

“Người phụ nữ của anh?”
“Hay anh đã tự đại đến mức coi trưởng nữ của nhà họ Khúc thành vật sở hữu mà anh có thể tùy tiện khống chế rồi hả?”
Đôi mắt của Từ Kiệt lóe lên một tia sáng, câu nói này của Hạng Tư Thành thật sự rất thâm độc, nếu hắn ta nói không phải thì sẽ mâu thuẫn với câu vừa nói, nếu nói đúng là thế thì sẽ đắc tội Khúc Tiểu Nghệ, và thậm chí là cả nhà họ Khúc.

“Xin tự giới thiệu, tôi là Từ Kiệt của nhà họ Từ, đồng thời cũng là vị hôn phu của Tiểu Nghệ”.

Hạng Tư Thành ngồi im trên ghế, lông mày hơi nhướng lên: “Hạng Tư Thành!”
----------------------------.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK