Mục lục
Ông Bố Thiếu Soái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Khách sạn Champs Elysees.

      Hội trường yến tiệc trên tầng thượng, ánh đèn rực rỡ, nhà họ Phương là gia tộc cấp cao nhất trong thành phố Tô Hàng, thậm chí ngay cả nhà họ Hồ cũng phải cúi đầu, dựa vào ngọn núi lớn hùng vĩ nhà họ Phương như nhân vật lớn, cắm rễ vững chắc vào mảnh đất này, Phương Hoa là người nắm quyền nhà họ Phương, lực lượng phía sau hắn, thậm chí còn khiến những gia tộc lâu năm nổi tiếng cũng phải kiêng sợ, vì thế, hơn nửa thế lực của thành phố Tô Hàng nhận được lời mời của hắn đều không dám không nể mặt, toàn độ đều tập trung ở đây.

      Hồ Mị Nhi và Hạng Tư Thành đến khách sạn, đi lên thẳng tầng thượng, trước cửa hội trường yến tiệc, có không ngớt người vào, Hồ Mị Nhi lấy thiệp mời từ trong túi ra, vừa định vào trong, đột nhiên, một giọng nói thé tai vang lên phía sau: “Chị dâu, xì xì, hôm nay chị đúng là rất đẹp!”  
      “Biết đại ca trở về, đặc biệt trang điểm phải không!”  
      Cô ta quay đầu nhìn, một người đàn ông có vài phần như lưu manh khoác tay một người phụ nữ xinh đẹp đi tới.

      Hồ Mị Nhi nhướn nhẹ lông mày: “Cậu chủ Vương! Cơm có thể ăn lung tung, nhưng lời nói, không được nói bừa!”  
      “Hồ Mị Nhi tôi còn chưa lấy chồng, ở đâu ra cách nói chị dâu?”  
      “He he, cả thành phố Tô Hàng này có ai không biết, cậu chủ Phương thích chị dâu nhiều năm, thậm chí nhiều lần đến nhà thăm hỏi cầu thân, cậu chủ Phương tuổi trẻ tài cao, chị dâu đẹp tựa chim sa cá lặn, một đôi trời sinh như vậy, còn sai được sao?”  
      “Hừ! Tự mình đa tình thôi, tôi chưa bao giờ nói thích anh ta!”  

      “Vì thế, mời anh câm miệng của anh lại, những chuyện không có thật, không được nói bừa!”  
      Nụ cười trên khuôn mặt Vương Xung tắt ngấm, sắc mặt liền sầm xuống: “Hồ Mị Nhi, đừng có cho thể diện mà không cần, tuy nhà họ Hồ sự nghiệp lớn, nhưng hoàn cảnh của cậu chủ Phương, cô biết rõ hơn tôi nhiều! So với cậu chủ nhà họ Phương, thì cô tính là gì!”  
      “Cậu Phương thích cô, đó là phúc phận tám đời nhà cô tu được, cô còn kén cá chọn canh, thực sự coi mình là hàng hót khiến người khác phải tranh dành à?”  
      “Mị Nhi thích ai là việc của cô ấy, không ai có tư cách vì tôi thích người ta, người ta nhất định phải thích tôi!”  
      Lúc này, Hạng Tư Thành nhàn nhạt lên tiếng, Vương Xung ngước mắt, khinh thường hừ một tiếng: “Ôi ôi, Hồ Mị Nhi à Hồ Mị Nhi, thì ra cô thích loại thế này à!”  
      Sau đó hắn nhìn anh từ đầu đến chân một lượt, bước qua, khoảng cách chỉ đủ một quyền, khiêu khích nhìn anh: “Anh là ai? Các cậu chủ trong thành phố Tô Hàng, tôi cũng quen biết gần hết, sao chưa từng gặp anh?”  
      Hạng Tư Thành mỉm cười, đôi mắt khước từ: “Đối với người tôi không mong gặp, thì không có tư cách biết tên của tôi!”  
      “Anh!”  
      “Được rồi, phí lời với loại người này làm gì, chúng ta đi thôi!”  
      Nói xong, Hồ Mị Nhi không thèm nhìn đến Vương Xung, đưa lại thiệp mời, khoác tay Hạng Tư Thành đi vào hội trường yến tiệc, bạn gái của Vương Xung cũng kéo anh ta, nói nhỏ: “Hôm nay là buổi tiệc của cậu Phương, anh đừng gây lớn chuyện ở đây, chúng ta cũng vào trong đi!”  
      Vương Xung chỉnh lại cổ áo, hằm hằm phun một câu: “Một đôi trai gái chó má, chốc nữa cho chúng mày đẹp mặt!”  
      Hội trường yến tiệc rộng lớn, đã có không ít người ở đây, Hồ Mị Nhi nhìn khắp một lượt, ở chính giữa hội trường, một người đàn ông mặc đồ trắng, tay cầm ly rượu, điềm đạm nho nhã giao lưu cùng mọi người, đó chính là nhân vật chính của buổi tiệc hôm nay, cậu chủ nhà họ Phương, Phương Hoa!  

      Hồ Mị Nhi tìm một góc không thu hút sự chú ý của người khác, nhàn nhạt lên tiếng: “Anh ta chính là Phương Hoa! Người nắm quyền hiện tại của nhà họ Phương trong thành phố Tô Hàng!”  
      “Danh tiếng của nhà họ Phương, anh từng nghe chưa?”  
      Hạng Tư Thành hơi sửng sốt, lắc đầu: “Nói thật là chưa!”  
      Hồ Mị Nhi vén tóc mai, ánh mắt hiện lên sắc thái đặc biệt: “Tôi chỉ có thể nói với anh, thế lực của nhà họ Phương rất đáng sợ!”  
      “Đáng sợ đến mức ngay cả những danh môn vọng tộc như chúng tôi cũng không thể so với họ!”  
      “Hạng Tư Thành! Bây giờ hối hận còn kịp đấy, một khi đối đầu với Phương Hoa, đến lúc đó, muốn hối hận cũng không kịp đâu!”  
      Hồ Mị Nhi nói với Hạng Tư Thành với vẻ nghiêm trọng trước nay chưa từng có.

      Hạng Tư Thành nhìn ánh mắt của cô ta, từ trong ánh mắt cô ta, anh thấy được nơi sâu nhất trong đấy mắt của Hồ Mị Nhi hiện lên vẻ sợ hãi!  
      Nhà họ Phương?  
      Rốt cục lợi hại đến mức độ nào, có thể khiến nhân vật như Hồ Mị Nhi cũng phải sợ?  

      Có thể khiến nhà họ Hồ tài lực ngút trời cũng phải bó tay?  
      Thú vị! Càng lúc càng thú vị!  
      Khóe miệng Hạng Tư Thành dương lên ý chiến đấu, trên con đường của anh đi, đều luôn tiến về phía trước, nếu có một lần lùi bước, thì sẽ không có Hạng Tư Thành hiện tại!  
      Ánh mắt anh hiện lên vẻ thâm thúy, nói nhỏ: “Khi dẫm đạp tất cả những thứ không thể vượt qua dưới chân, mới được gọi là có cảm giác đạt thành tựu!”  
      “Yên tâm đi, chuyện mà Hạng Tư Thành tôi đã hứa, thì nhất định làm được!”  
      Trên con đường Hạng Tư Thành tôi đi, đã hạ gục được kẻ địch mạnh hơn tôi gấp trăm ngàn lần, chỉ có tôi, đứng được đến hiện tại!”  
      “Lần này, cũng không ngoại lệ!”  
      Hồ Mị Nhi nghe xong lời của anh, ánh mắt của cô sáng lấp lánh: “Hạng Tư Thành, hy vọng lần này tôi thực sự không nhìn nhầm anh…”   
      Bên khác, Vương Xung tìm đến Phương Hoa, thì thầm bên tai hắn mấy câu, tự nhiên ánh mắt của Phương Hoa nhìn qua, sau đó, hắn bưng ly rượu đi về phía Hồ Mị Nhi.

      “Mị Nhi, chúng ta lại gặp nhau rồi!”  
      Phương Hoa cười dịu dàng với Hồ Mị Nhi, hoàn toàn không để mắt đến Hạng Tư Thành bên cạnh.

      Hồ Mị Nhi cười đáp lại lịch sự: “Đúng thế, cậu chủ Phương, chúng ta lại gặp nhau rồi!”  

      Phương Hoa nghe lời khách sáo trong giọng điệu của Hồ Mị Nhi, liền cau mày: “Mị Nhi, anh nghĩ giữa chúng ta, không nên xa lạ như vậy, dù sao…”  
      “Cậu chủ Hoa, tôi hiểu tâm ý của anh, nhưng tôi hy vọng, chúng ta vẫn là bạn!”  
      Hồ Mị Nhi xen vào cắt ngang lời nói của Phương Hoa.

      Khuôn mặt Phương Hoa cứng đờ lại, cười bất đắc dĩ, sau đó, chuyển ánh mắt sang Hạng Tư Thành: “Đã là bạn mà không giới thiệu cho anh sao?”  
      “Anh ấy tên là Hạng Tư Thành, là bạn trai của tôi đêm nay, cũng là chồng chưa cưới của tôi!”  
      Phương Hoa nghe được câu này, khuôn mặt cứng đờ rõ ràng, sau đó trở lại vẻ nho nhã trước đó, cười nói: “Anh Hạng, xin chào, tôi là Phương Hoa, bạn của Mị Nhi, là người tổ chức buổi tiệc tối nay, rất vui được làm quen với anh!”  
      Phương Hoa lịch thiệp nho nhã, khiêm tốn lịch sự, nhưng ánh mắt Hạng Tư Thành hơi nheo lại, vì rõ ràng anh thấy được vẻ hung dữ không dễ phát giác từ sâu trong ánh mắt của Phương Hoa, cảm xúc này đang hướng tới mình!  
      Kinh nghiệm của rất nhiều lần nói với anh, hành tẩu trên thế gian, không sợ hung thần độc ác, và không sợ kẻ hống hách độc đoán, duy phải cẩn trọng với người không để lộ vui buồn, vì họ giỏi che giấu, ngay cả vui buồn yêu ghét của mình cũng có thể che giấu một cách hoàn hảo, thì không ai có thể biết trong lòng họ đang dự tính quỷ kế gì!  
      Hạng Tư Thành không đưa tay ra, nhàn nhạt nói: “Tôi không dám nhận chữ cậu chủ, Hạng Tư Thành chỉ là một người bình thường mà thôi!”  
      “Ha ha, cậu chủ Hạng đúng là thú vị, nếu thực sự là người bình thường, làm sao lại được tiểu thư nhà họ Hồ coi trọng như vậy, chọn làm bạn trai?”  
      Phương Hoa nhấn mạnh từ bạn trai, không nhắc đến thân phận chồng chưa cưới, dường như, không nghe thấy lời giới thiệu của Hồ Mị Nhi vậy!  
      Sau đó, hắn chuyển giọng: “Tôi thấy anh Hạng không được cởi mở lắm, chi bằng, hai người chúng ta ra phía trước, vui vẻ làm quen, được không?”  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK