Ngay khi nhìn thấy ông ấy, sắc mặt của Hoàng Tự Trung hơi thay đổi, nét dè chừng thoáng hiện lên trong mắt ông ta: "Tần Nguyên Đỉnh? Sao ông lại ở đây?"
Tần Nguyên Đỉnh nhìn ông ta, mở miệng nói: "Con nuôi của tôi đính hôn, lẽ nào tôi không nên tới?"
"Cái gì? Con nuôi ông?"
Nghe thấy Tần Nguyên Đỉnh nói thế, sắc mặt của Hoàng Tự Trung bỗng thay đổi.
Giờ phút này, mọi người đã ngạc nhiên đến mức chết lặng rồi.
Tuy rằng đây là lần đầu tiên gặp Tần Nguyên Đỉnh, nhưng cũng không ảnh hưởng tới chuyện bọn họ biết thân phận của ông ấy.
Dù sao ông ấy cũng giống với Hoàng Tự Trung, một vài năm trước thường xuyên xuất hiện trên ti vi.
Thiếu soái biên giới phía Bắc không có gì là đáng sợ, nhưng nếu đằng trước thiếu soái còn thân phận là con nuôi của Tần Nguyên Đỉnh, vậy thì đừng nói là một Phương Hoa, cho dù là hai Phương Hoa thì cũng không thể sánh bằng được.
Sắc mặt của Hoàng Tự Trung trở nên khó coi.
Cả hai đều đã về hưu, coi như ngang tài ngang sức, ông ta không cần sợ Tần Nguyên Đỉnh làm gì, bèn nói: "Tần Nguyên Đỉnh, đứa con nuôi này của ông quá ngông cuồng rồi đấy, ngay cả đạo lý kính trọng người già cơ bản nhất cũng không hiểu!"
Ai ngờ Tần Nguyên Đỉnh lại kiêu ngạo hất đầu lên: "Chính tôi đã nuông chiều thành như thế đấy! Làm sao?"
"Ông..."
Hoàng Tự Trung suýt thì tắt thở, ông ta nổi giận trợn trừng mắt: "Ông nói thế là có ý gì?"
"Ý tôi rõ thế còn gì, không thể nuông chiều mấy lão già không biết điều được!"
"Mắng không nghe thì phải đánh, đánh chết đã có lão đây gánh trách nhiệm cho rồi!"
Ngầu thật!
Trong lòng mọi người đồng thời hiện lên suy nghĩ ấy.
Khi nhìn về phía Hạng Tư Thành, không ai còn khinh thường anh nữa, ngược lại thì cung kính vô cùng.
Có một ông bố nuôi ngầu như thế, nếu là mình thì mình có thể kiêu căng hơn anh cả trăm lần ấy chứ!
Bây giờ nhìn lại, rõ ràng là Hạng Tư Thành rất hiền hòa bình dị mà!
"Tần Nguyên Đỉnh!"
Hoàng Tự Trung mất hết mặt mũi: "Nơi này không phải thủ đô, tôi nói cho ông biết, hôm nay chỉ cần có tôi ở đây, tôi tuyệt đối sẽ không để lễ đính hôn này diễn ra!"
"Ái chà, tôi cũng muốn xem thử ai mà lại ăn to nói lớn như thế, dám làm con nuôi tôi không đính hôn được?"
Lại là một giọng nói khí khái vang lên, Hoàng Tự Trung giật mình thốt lên: "Tưởng Thiên Tề?!"
Mặc dù thân phận của Hoàng Tự Trung và Tần Nguyên Đỉnh rất tôn quý, nhưng dù sao bọn họ cũng về hưu rồi, còn Tưởng Thiên Tề thì khác, hiện tại ông ấy đang nắm giữ thực quyền, thuộc thời kỳ đỉnh cao.
Nắm quyền điều khiển binh lính cả nước, có thể nói là quyền cao chức trọng, những lão già đã về hưu như bọn họ sao mà sánh bằng.
"Ơ, lão Hoàng, là ông hả? Không phải tôi nói ông đâu, nhưng về hưu rồi thì ở nhà dưỡng lão không vui sao? Nhúng tay vào chuyện của đám thanh niên làm gì?"
"Vợ chồng nhà người ta đôi bên tình nguyện, liên quan quái gì tới ông? Ông giỏi vậy ấy hả? Nói không được đính hôn là người ta không được đính hôn?"
"Tôi nói cho ông biết, có tôi làm chứng, để xem kẻ nào dám ngăn cản con nuôi tôi đính hôn?"
Hoàng Tự Trung muốn phát điên: "Tưởng Thiên Tề, ông chỉ có ba đứa con trai, lấy đâu ra con nuôi?!"
Tưởng Thiên Tề hất mặt lên, chỉ vào Hạng Tư Thành: "Cậu ấy kết nghĩa anh em với thằng ba nhà tôi, không phải con nuôi của tôi thì là cái gì?"
"Nhìn thằng nhóc ngớ ngẩn vô tích sự bên cạnh ông đi, có xứng đoạt vợ với con nuôi tôi không?"
Dứt lời, ông ấy cao ngạo hất mặt với Phương Hoa: "Thằng nhóc, lão Hoàng là gì của cậu?"
Đối mặt với Tưởng Thiên Tề, Phương Hoa không dám lề mề, ngoan ngoãn nói: "Ông Hoàng và ông nội là bạn cũ, vậy nên cháu cũng phải gọi ông ấy là ông."
"Ái chà, lão Hoàng cùng thế hệ với bọn tôi, Hạng Tư Thành gọi tôi là bố nuôi, gọi lão Hoàng là bác, vậy cậu nói xem cậu phải gọi thằng bé là gì?"
.
Danh Sách Chương: