Hiện tại đang là thời điểm thay thế người đại diện cho liên minh dòng dõi hoàng triều, nhất là nhà họ Chu và nhà họ Tống.
Vì chuyện làm ăn nên bọn họ thường xuyên nảy sinh mâu thuẫn, có thể nói hiện tại đang là lúc nước sôi lửa bỏng, nếu nhà họ Chu mà lui bước trong chuyện này, bị nhà họ Tống bắt thóp, e rằng không quá ba ngày, tất cả những thế lực lớn nhỏ trong thành phố Bất Dạ đều biết nhà họ Chu sợ nhà họ Tống.
Trong thời điểm nhạy cảm này, chỉ một chút dư luận thôi cũng đủ để chí mạng rồi.
Chuyện này không liên quan gì tới nguyên nhân sự việc, cho dù bên mình đuối lý thì cũng tuyệt đối không cho phép tình huống ấy xuất hiện.
“Tôi không được tận mắt chứng kiến những chuyện vừa xảy ra nên không có quyền lên tiếng, tôi chỉ nhìn thấy đám tôi tớ nằm lăn lộn đầy đất, còn con cháu chi chính của nhà họ Chu thì đang hấp hối, tất cả đều do ba cô cậu đây làm?”
Sau khi hạ quyết tâm không thừa nhận, ông năm Chu chuẩn bị cắn ngược lại.
“Đúng thế, là chúng tôi làm, thì sao?”
Hạng Tư Thành thoải mái thừa nhận, anh cũng muốn xem thử nhà họ Chu có thể làm được gì.
Thấy Hạng Tư Thành thẳng thắn thừa nhận, ông năm Chu hơi ngạc nhiên, sau đó trong mắt hiện lên sự khinh thường.
Theo ông ta, Hạng Tư Thành nói như vậy chứng tỏ là sợ, chịu đầu hàng nhanh như thế, cùng lắm đây chỉ là một kẻ miệng hùm gan sứa, có bản lĩnh gì cho cam.
Nghĩ vậy, giọng nói của ông năm Chu cũng nhạt hẳn đi: “Chuyện đã lỡ xảy ra rồi, nhà họ Chu là dân kinh doanh, chú trọng dĩ hòa vi quý, chỉ cần các người bồi thường nhà họ Chu thì chuyện này vẫn có thể thương lượng được”.
“Bồi thường? Bồi thường bao nhiêu?”
Hạng Tư Thành càng nghĩ càng thấy buồn cười.
Bọn họ còn dám bắt anh bồi thường?
Được, vậy thì để anh xem nhà họ Chu này có thể trơ tráo đến mức nào.
“Không nhiều đâu, bồi thường hai triệu là được”.
Hai triệu?
Hạng Tư Thành giận quá hóa cười, anh chỉ đám người đang nằm trên mặt đất: “Cho dù bọn chúng chết hết thì e rằng cũng không đến mức phải bồi hai triệu ấy nhỉ!”
“Người bình thường thì không đến mức, nhưng bọn họ là người nhà họ Chu, nếu bọn họ chết ở đây, đừng nói là hai triệu, chỉ sợ hai mươi triệu cũng không đủ”.
Ông năm Chu ngoài cười nhưng trong không cười, đồng thời khiêu khích nhìn Tống Khoát.
Nào ngờ Tống Khoát chẳng hề nổi giận, nhà họ Chu không biết, nhưng từ lời kể của anh Cả mình là Tống Chiến, ông ta biết chân thực thật sự của Hạng Tư Thành.
Trong lòng ông ta cũng đang hi vọng, tốt nhất là nhà họ Chu cứ thật vênh váo vào, đến lúc đó bọn họ sẽ biết, dây vào người không nên dây thì hậu quả sẽ nghiêm trọng đến mức nào.
“Nếu bọn tôi không trả thì sao?”
“Không trả? Dễ thôi, mời ba cô cậu đi theo tôi một chuyến”.
“Ha ha, được, hai triệu cũng không nhiều, bọn tôi trả”.
Giọng nói lạnh lùng của Hạng Tư Thành vang lên.
Dứt lời, như thể đã thương lượng xong xuôi, anh lấy một tấm thẻ ngân hàng trong túi ngực ra.
Trên mặt ông năm Chu hiện lên nụ cười, tưởng đối phương là nhân vật gì ghê gớm lắm cơ, thì là chỉ là một thằng hèn, dọa một câu đã sợ rồi.
Nhà họ Tống đúng là phô trương thanh thế, người như vậy mà cũng trở thành khách quý của nhà họ Tống?
Thảo nào bọn họ càng lúc càng sa sút.
Ông năm Chu nhận lấy tấm thẻ ngân hàng từ tay cấp dưới, vừa nhìn vào là đôi mắt của ông ta lập tức trợn to lên.
Nền thẻ là màu đen, hình khẩu súng in trên đó, dòng chữ “biên giới phía Bắc” vô cùng rõ ràng.
Ông ta vào nam ra bắc nhiều năm, kiến thức uyên bác, tất nhiên biết cụm từ “biên giới phía Bắc” có ý nghĩa như thế nào.
Trong vùng biên giới phía Bắc, chỉ có một người có tấm thẻ ngân hàng đặc biệt này.
Người được thiết kỵ vùng biên giới phía Bắc xưng là tín ngưỡng, thiếu soái vùng biên giới phía Bắc - Hạng Tư Thành.
“Vu Thọ, trong tấm thẻ này của bản thiếu soái chỉ có một triệu, anh bỏ một triệu còn lại đi”.
Vu Thọ cười hê hê, lấy một tấm thẻ ngân hàng trong túi ngực ra.
Đó cũng là một tấm thẻ ngân hàng đặc biệt, điều khác biệt là nền thẻ màu đỏ, trên tấm thẻ có in hình đầu sói rất lớn, trông dữ tợn và đáng sợ.
Ông năm Chu lập tức cảm thấy mọi thứ trước mắt tối sầm lại, trời đất như quay cuồng.
Toang, lần này giẫm phải đinh rồi..
Danh Sách Chương: