“Được rồi, mọi chuyện đã kết thúc, chúng ta đi đi”, Hạng Tư Thành nở nụ cười và nói với Vân Tịnh Nhã.
Tuy rằng còn rất nhiều chuyện chữa rõ lắm, nhưng Vân Tịnh Nhã không hỏi nhiều, chỉ ngoan ngoãn gật đầu trước câu nói của Hạng Tư Thành.
Nhìn thấy cảnh ấy, Vân Y Y bỗng nhớ tới lời nói đùa lúc mới gặp Hạng Tư Thành.
Cô ta nói rằng, Hạng Tư Thành mà tìm được bảy, tám cô vợ thì tới tìm cô ta, cô ta sẵn lòng trở thành một trong số đó.
Lúc đầu chỉ là nói đùa, nhưng bây giờ cũng có khả năng đó chứ.
“Ừm, sau này cô phải chăm chỉ luyện tập đấy, có cơ hội tôi sẽ dạy cô, bảo quản quyển sách kia cho tốt”, Hạng Tư Thành dặn dò Vân Y Y.
Vân Y Y gật đầu, quyển sách vừa rồi đang ở trên người cô ta.
Trong bóng đêm, Hạng Tư Thành rời khỏi biệt thự, thuận tay mang đi chiếc phi đao cắm trên thi thể của Ngô Nhung Hoa.
Anh không dùng phi đao để thái thịt, vậy nên cũng không để ý tới chuyện nó từng giết người.
Nhưng điều khiến anh ngạc nhiên là thanh phi đao đen nhánh này không dính một giọt máu nào, nhớ lại lúc nó cắm trên cổ thi thể, giữa thân đao và máu cũng bị ngăn cách một lớp, không thể tiếp xúc được.
Nếu không nhớ lầm thì Vân Y Y đã tặng một trong ba căn biệt thự cho Hạng Tư Thành, Hạng Tư Thành cũng không từ chối, thật sự là anh cần một nơi đặt chân.
Trên xe, Vân Tịnh Nhã lái xe, Hạng Tư Thành ngồi trên ghế phụ.
Dưới ánh đèn lắt léo, trông Vân Tịnh Nhã càng hút hồn hơn, khiến người ta cảm nhận được một phong thái khác lạ.
Nhìn ánh mắt dịu dàng của Vân Tịnh Nhã, Hạng Tư Thành bỗng cảm thấy mình hơi tồi tệ.
“Tư Thành, những ngày qua em rất nhớ anh, vậy nên em quyết định sau này sẽ không để ai mượn anh đi nữa, tránh việc anh gặp nguy hiểm”, Vân Tịnh Nhã cũng lên tiếng.
Cô nhớ tới nước suối, tuy rằng là Chu Mẫn hạ độc, nhưng cô cảm thấy mình cũng không thoát được can hệ.
Mặc dù nó là loại độc dược không có hại cho sức khỏe, nhưng nghĩ tới chuyện Hạng Tư Thành mất hết thực lực, đối mặt với người phụ nữ đáng sợ kia, cô hoàn toàn có thể đoán ra được tình huống lúc ấy nguy hiểm đến mức nào.
Hạng Tư Thành cười: “Thực ra em không cần cảm thấy tự trách, đó là ý muốn của anh mà.
Có câu liều thì ăn nhiều, tuy rằng hơi nguy hiểm, nhưng tính ra cũng kiếm chác được rất nhiều.
Lần này trông thì nguy hiểm thế, nhưng những thu hoạch từ Ngô Nhung Hoa đủ để giúp anh tránh được tình cảnh nguy hiểm hơn sau này”.
Hiện tại, trong tay anh có độc quỳ, đủ để khiến ba vị Tông Sư đánh mất thực lực.
Đương nhiên, bước quan trọng nhất trong đó là khiến Tông Sư trúng độc, vụ đó thì hơi khoai.
Nghĩ tới đây, anh lại nhớ tới mấy tờ giấy kẹp trong quyển bí tịch, tuy rằng bí tịch đã đưa cho Vân Y Y rồi, nhưng mấy tờ giấy đó đã bị anh mang đi.
Nội dung trên giấy là một môn võ công, hiện tại có thời gian, anh bèn lấy ra xem kỹ.
Trên mặt anh nhanh chóng hiện lên nét vui mừng.
Trong đó ghi lại một môn khinh công, hơn nữa cực kỳ mạnh mẽ, nghe nói là cao nhân tiền bối nào đó sáng tạo ra, từng khiến bao người chém giết tranh giành nhau, trong một lần tình cờ, Ngô Nhung Hoa đã có được nó.
Lúc vào trong biệt thự, Ngô Nhung Hoa đã sử dụng môn khinh công đó.
Lúc ấy, ngoài việc bị suy giảm thực lực, nguyên nhân chủ yếu nhất là bởi vì môn khinh công này nên động tác của bà ta mới nhanh như vậy.
Hơn nữa căn cứ theo những gì viết trên đó, Ngô Nhung Hoa mới chỉ đạt mức Tiểu Thành mà thôi.
Cảnh giới Tiểu Thành mà đã lợi hại như thế, đợi đến khi Viên Mãn thì khỏi phải nói, thực sự là mạnh đến mức người ta khó mà tưởng tượng nổi.
Nếu anh luyện được nó, cho dù gặp phải Tông Sư, tuy rằng vẫn không thể thắng được, nhưng vẫn thừa sức lợi dụng công phu này để kéo dài.
Nghĩ tới đây, Hạng Tư Thành nôn nóng muốn học tập ngay.
“Mấy ngày qua công ty bảo vệ an ninh thế nào rồi?”, Hạng Tư Thành thuận miệng hỏi một câu.
“Khá tốt, hình như Nguyệt Uyển Khung định thay đổi thật, phần khung đang dần hoàn thiện rồi, nhà họ Diệp và nhà họ Nguyệt không tốn quá nhiều sức ở giai đoạn đầu, chắc hẳn cả hai bên đều có chung một suy nghĩ”, Vân Tịnh Nhã nói.
Hạng Tư Thành gật đầu, nói: “Hiện tại Nguyệt Uyển Như cũng gần khôi phục rồi, ngày mai đi thăm cô ấy, tiện thể mang thuốc trị sẹo tới”.
“Được, nhưng mai em có việc, không thể đi với anh được”, Vân Tịnh Nhã nhìn Hạng Tư Thành.
“Trưa anh đi một tiếng, sáng và chiều đều đi với em”.
Hạng Tư Thành chưa quên nhiệm vụ của mình, nhà họ Hạng đã ngóc đầu trở lại, chưa chắc Vân Tịnh Nhã đã an toàn, vậy nên anh nhất định phải cẩn thận.
Vân Tịnh Nhã tươi cười vui vẻ.
Không bao lâu sau, bọn họ về đến nhà.
Hạng Tư Thành vào phòng mình, bắt đầu luyện tập khinh công trên giấy.
Môn khinh công này tên là Đạp Tuyết Vô Ngân, và đúng như cái tên, đi trên tuyết cũng không để lại dấu vết gì, đó là một cảnh giới cực cao.
Theo sự hiểu biết của Hạng Tư Thành, cho dù tới cảnh giới Tông Sư, nếu không có khinh công cao cường thì cũng không thể làm được tới mức ấy.
Nền tảng của anh quá hoàn hảo rồi, bây giờ đang cần những thứ khác.
Suốt cả một buổi tối, anh nghiên cứu lối văn cổ tối nghĩa khó hiểu trên giấy, tuy rằng chỉ là một đoạn ngắn, nhưng lại cực kỳ khó lý giải..
Danh Sách Chương: