Mục lục
Ông Bố Thiếu Soái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Bách Dược Đường, gọi người phụ trách của các người ra đây, tôi cần một lời giải thích”, giọng nói của Lư Thiên Phong lạnh nhạt.

Lúc này ánh mắt của hai mươi tám cô gái đứng ở chỗ không xa nhìn Lư Thiên Phong không còn nửa phần sùng bái.

Một là bây giờ nhìn Lư Thiên Phong thực sự quá đáng sợ, hai là những thứ mua được đều là hàng giả, cũng thật ngốc quá rồi.

“Tư Thành, chúng ta làm thế nào?”, Vân Tịnh Nhã nhìn cảnh tượng này, cũng cảm thấy rất áp lực, tuy Sách Thanh đó nhìn đã già, nhưng khí thế trên người khiến người ta ớn lạnh.

“Cứ xem trước đi, hai bên đều không phải loại tốt đẹp gì, để họ cắn nhau”, Hạng Tư Thành không khách sáo nói.

Lời nói của anh không hề che đậy, truyền vào tai từng người một cách rõ ràng.

Sách Thanh trừng mắt nhìn anh nhưng không nói gì, lúc này Hạng Tư Thành không phải quan trọng nhất.

Lần này Hạng Tư Thành thực sự dự định khoanh tay đứng nhìn, tuy nói Lư Thiên Phong muốn giết anh, hai bên là tử thù, nhưng Bách Dược Đường cũng không phải loại tốt đẹp gì.

Trong hai mươi tám loại thuốc, nếu chỉ có tám loại là giả, thì còn có thể chấp nhận được, nhưng chỉ có tám loại là hàng thật, thì rất quá đáng.

Người kinh doanh lòng dạ xấu xa không đáng được đồng tình.


Người phụ trách của Bách Dược Đường nhanh chóng đi ra.

Đây cũng là một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, khí độ cũng rất bất phàm.

“Cậu chủ Lư, xin hỏi đã xảy ra chuyện gì?”, người đàn ông trung niên khách sáo lên tiếng.

“Đã xảy ra chuyện gì, lẽ nào các người không rõ? Tôi làm nhiều chuyện xấu như vậy, đây là lần đầu tiên gặp người dám lừa tôi, nói đi, định cho tôi kết quả thế nào”, Lư Thiên Phong lạnh lùng nói.

Lần này không chỉ là vì mua phải thuốc giả, quan trọng hơn là rất mất mặt trước mặt Vân Tịnh Nhã, e rằng sau này khó có cơ hội phát triển.

“Cậu cảm thấy chỗ thuốc này là giả phải không, thực ra đây đều là do người hái thuốc đưa đến, cậu phải biết rằng hiện nay có rất nhiều loại thủ đoạn, loại thuốc bán đấu giá hôm nay đã là được chọn ra từ trong hơn năm trăm loại thuốc rồi”.

“Không thể bảo đảm thật giả, chúng tôi cũng đã nói rõ từ trước rồi, hơn nữa cậu cũng không có chứng cứ chứng minh chỗ thuốc này….


Ông ta vẫn chưa nói hết, liền bị Lư Thiên Phong trực tiếp ngắt lời.

“Ông đừng giả bộ không biết trước mặt tôi, không giải thích phải không, vậy thì hôm nay ông cũng đừng cần cửa hàng này nữa, xem ông vớt được nhiều tiền, hay là tổn thất nhiều tiền”.

Lúc này còn có không ít người vây xem, sau khi nghe lời nói của Lư Thiên Phong đều vô cùng ngạc nhiên.

Trước đây, những người hoa mắt mua phải thuốc giả, cuối cùng cũng đành bóp mũi chấp nhận trước bối cảnh của Bách Dược Đường, nhưng tình huống mua nhiều thuốc giả trong một lần thế này vẫn vô cùng ít thấy.

Đương nhiên, họ cũng chưa chắc tin phục phán đoán của Sách Thanh, cảm thấy chỗ thuốc này đều là hàng giả, nhưng họ lại vô cùng khâm phục dũng khí của Lư Thiên Phong.

Bao nhiêu năm rồi, chưa có ai dám ăn nói như vậy ở Bách Dược Đường.

“Anh ta là ai, sao chưa từng nghe nói ở Đông An”.

“Chắc chắn không phải là người Đông An, cũng không phải Thiên Hải, hai nơi này vốn không có gia tộc họ Lư, gần đây cũng không mọc ra thế lực nào họ Lư”.

“Vậy thì tám chín phần là người ngoại tỉnh, xem ra ở ngoại tỉnh hống hách quen rồi, đến nơi này diễu võ dương oai”.

“He he, phép vua thua lệ làng mà”.


Họ xem trò vui không sợ lớn chuyện, thực ra trong lòng cũng có chút oán thán Bách Dược Đường, vì vậy họ bắt đầu bàn tán.

“Họ đã dám đoán định chỗ thuốc này là hàng giả, ắt có lý của họ, tôi thấy phải mời chuyên gia đến kiểm định”.

“Đúng thế, có phải thuốc giả hay không, đun lên là biết, có lẽ năng lực kiểm nghiệm thuốc của mấy người chúng ta không ra sao, nhưng năng lực uống thuốc nhất định có”.

“Ông Hoàng, mau gọi điện cho ông chủ của các ông đi, chuyện này không phải ông có thể xử lý”.

Âm thanh ồn ào vang lên, lúc này ông Hoàng là người phụ trách cũng không dám sơ suất, vội vàng cầm điện thoại gọi đi, kết nối xong liền thuật lại quá trình sự việc.

“Cậu chủ Lư, ông chủ của chúng tôi muốn nói chuyện với cậu”, ông Hoàng giơ điện thoại nói.

“Bật loa ngoài đi”, Lư Thiên Phong nói.

Lúc này hắn ta được mọi người chú ý, khiến hắn ta cảm thấy vô cùng sướng, hắn ta thích trở thành tâm điểm của tất cả mọi người, đặc biệt là bây giờ Vân Tịnh Nhã vẫn đang nhìn hắn ta, khiến hắn ta nảy ra suy nghĩ khác.

Nếu thể hiện thực lực cường mạnh ở nơi này, tuyệt đối có thể khiến Vân Tịnh Nhã nhìn với cặp mắt khác.

Lòng ôm suy nghĩ này, cùng các loại nguyên nhân càng khiến hắn không muốn nói chuyện riêng.

“Được, loa ngoài thì loa ngoài”, giọng nói vang lên từ trong di động.

“Cậu họ Lư tên Lư Thiên Phong phải không, tôi đã từng ăn cơm với bố của cậu, chuyện lần này người làm chú như tôi không quan tâm tốt đến cậu, thực sự không nên, thế này đi, cậu có thể đến kho thuốc của chúng tôi lựa chọn mười loại thuốc, được không?”
Trong điện thoại, giọng nói đầy sức sống vang lên.


“Rất nhiều người từng ăn cơm với bố của tôi, ông là ai? Lại dám bán thuốc giả cho tôi thì đứng giở trò này, tôi vừa mua thuốc giả của các ông tốn hết bảy mươi triệu, theo cách nói hàng giả một đền mười, bây giờ ông đưa tôi bảy trăm triệu thì truyện này kết thúc”, Lư Thiên Phong nói.

“Lư Thiên Phong, cậu đừng quá đáng!”, giọng nói trong điện thoại rất tức giận.

“Ông chỉ cần nói có đồng ý không, đừng nhiều lời”, Lưu Thiên Phong nói tiếp.

Vân Tịnh Nhã nói nhỏ bên cạnh Hạng Tư Thành: “Con người này thật biết giả bộ, thật giả tạo”.

Hạng Tư Thành cười, Lư Thiên Phong không dừng lại đúng lúc, chuyện này cũng là việc anh muốn thấy.

“Bây giờ tôi gọi điện cho bố của cậu”, người trong điện thoại lại nói.

“Ha ha, xem ra là không đồng ý, đã vậy thì bắt đầu đập đi”.

Hắn ta nói xong liền giật di động, vứt mạnh xuống đất, vỡ tan tành.

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK