Nguyệt Uyển Như ở bên cạnh cười cong khóe miệng, bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Anh Hạng, có phải anh cố ý gài bẫy anh ta không?”
Hạng Tư Thành lắc đầu: “Việc này sao có thể nói là gài bẫy, tôi đâu có ép hắn mua, là hắn tự nguyện mua!”
“Hạng Tư Thành!”
Lúc này không còn quan tâm đến hình tượng, Chu Tử Tu tức giận bừng bừng xông đến, khoảng cách còn hai bước chân, ánh mắt đầy giận dữ.
Hạng Tư Thành hờ hững nhìn hắn: “Cậu chủ Chu, có gì chỉ bảo?”
“Anh dám gài bẫy tôi?”
“Cậu chủ Chu sao có thể nói như vậy? Tôi ép anh tranh với tôi sao?
“Nếu không có anh, người phải bỏ ra năm trăm triệu mua một đống đá phế liệu, là tôi rồi, nghĩ đến đây, tôi còn phải cảm ơn cậu chủ Chu đó!”
“Anh!”
Chu Tử Tu nắm chặt tay, thần sắc dữ tợn, ánh mắt của Hạng Tư Thành, hơi rủ xuống: “Cậu chủ Chu đây là muốn đánh nhau với tôi sao?”
Đánh nhau?
Chủ Tử Tu thở hổn hển, bình tĩnh lại, mặc dù hắn cũng có chút căn bản võ học, nhưng thực lực Hạng Tư Thành như nào hắn biết, đánh nhau ở đây, là tự rước nhục vào thân!
“Anh cứ đợi đấy!”
“Chúng ta đi!”
Đột nhiên, ông lão ra giá mười tỉ mua ngọc vương lúc nãy chặn trước mặt hắn, khẽ ho một tiếng: “Vị khách quý này, hình như cậu, quên trả tiền”.
“Trả tiền? Tiền gì? Một đống đá phế liệu, ông muốn tôi trả tiền gì?!”
Con ngươi đục ngầu của ông lão bỗng híp lại, giọng nói trở nên lạnh lùng: “Nói như vậy, là cậu muốn ăn quỵt?”
Chu Tử Tu hơi nheo mắt lại: “Ở đây, là thành phố Bất Dạ!”
“Bùm!”
Một tiếng súng nhẹ vang lên, cách chân Chu Tử Tu chưa đến mười centimet, một làn khói xanh nhẹ bay lên từ hố sâu.
“Viên đạn tiếp theo, cậu sẽ không còn may mắn như vậy nữa đâu”.
Chu Tử Tu nắm chặt tay, tức giận nhìn Hạng Tư Thành: “Được, tôi trả!”
Sau khi trả xong, cũng không ở lại, xoay người rời đi, Hạng Tư Thành nhìn thấy chỉ lắc đầu, cũng không phải tôi bắt anh trả tiền anh nhìn tôi căm ghét như kẻ thù làm gì?
Sau khi buổi cược ngọc kết thúc, các cuộc đấu giá còn lại có chút buồn tẻ, rất nhanh, màn đêm buông xuống, cuộc đấu giá cũng dần kết thúc.
“Ôi, tưởng có thể kiếm được một khoản tiền, nào ngờ không kiếm được chút gì”.
Vân Tịnh Nhã có chút chán nản nói.
“Một miếng ngọc vương mười tỉ, em còn muốn gì nữa?”
Hạng Tư Thành có chút dở khóc dở cười nói.
“Cái đó không phải cho anh sao, cũng không đổi thành tiền được”.
“Bây giờ có thể tìm ông chủ phía sau của buổi cược ngọc, anh nghĩ, ông ta rất sẵn lòng bỏ tiền ra mua nó”.
“Ô? Anh nỡ lòng sao? Đây là tín vật mà cô Nguyệt tặng anh đó!”
Vân Tịnh Nhã bỗng nhìn đến Hạng Tư Thành, cười ẩn ý.
“A! Cái này…”.
Danh Sách Chương: