Mục lục
Ông Bố Thiếu Soái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Cô ngẩng đầu, nhìn Hạng Tư Thành nói: “Chuyện này có phải hơi nhanh rồi không? Bình thường không phải nên xem phim trước sao?”
Vừa nói vừa chú ý quan sát biểu cảm của Hạng Tư Thành, cho dù là từ chối, cũng phải khéo léo, không thể không cho Hạng Tư Thành chút hy vọng.

Có điều, Hạng Tư Thành nghe xong lại cảm thấy mông lung.

“Lâu rồi không đi xem phim sao? Chiếc nhẫn này tặng cho em để phòng thân, nhìn thì giống như một chiếc nhẫn bình thường, nhưng đây chỉ là ngụy trang, thực tế nó có thể bảo vệ em trong lúc nguy cấp, phương pháp sử dụng cụ thể ghi trên giấy để trong hộp gỗ”, Hạng Tư Thành nói thẳng.

Yên lặng, yên lặng như tờ.

Ở đây rất ồn ào, nhưng lúc Hạng Tư Thành nói, Vân Tịnh Nhã cảm thấy xung quanh mình không có bất kỳ âm thanh nào khác, cô hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống.

Thì ra tất cả mọi thứ đều là tự cô suy diễn, Hạng Tư Thành hoàn toàn không có suy nghĩ đó.


Hiện tại cô rất muốn ném thứ đồ trên tay Hạng Tư Thành đi, nhưng nếu làm như vậy càng cho thấy cô có tật giật mình.

Vì vậy Vân Tịnh Nhã cố gắng hết sức bày ra bộ dạng vui vẻ nhận lấy, cười nói: “Anh thật tốt, lúc nào cũng nghĩ cho sự an toàn của em”.

Hạng Tư Thành ở những phương diện khác rất thông minh, nhưng ở phương diện này chung quy cũng có chút chậm chạp.

Anh chưa từng xem phim thần tượng, lúc nhỏ cũng chưa từng trải qua cuộc sống tập thể, rất ít khi ở chung với những người cùng tuổi, rất nhiều chuyện đương nhiên cũng không biết.

“Đương nhiên rồi, cẩn thận đến mấy cũng có sơ suất, bây giờ em vẫn bị nguy hiểm, cho nên phải chuẩn bị đầy đủ.

Anh đã nghiên cứu qua, kim độc trong nhẫn có độc tính cực cao, đến cả anh nếu bị kim độc bắn trúng không có thuốc giải cũng sẽ bị chết”, Hạng Tư Thành lấy mình làm ví dụ để chứng minh sức mạnh của thứ này.

Tâm tư Vân Tịnh Nhã không đặt ở chuyện đó, cô đương nhiên biết Hạng Tư Thành đây cũng là vì tốt cho cô, nhưng việc này hoàn toàn khác với những gì cô dự đoán lúc đầu, nên lúc này cô khá lơ đễnh.

Hạng Tư Thành cũng không để ý đến điều đó, người không luyện võ rất dễ mất tập trung.

Hai người im lặng đi dạo khoảng nửa tiếng, Vân Tịnh Nhã cuối cùng cũng không nhịn được nữa, phá vỡ sự yên lặng này.

“Chuyện xảy ra ở Đông An đã truyền đến Thiên Hải, các gia tộc giống như chim sợ cành cong, nhất là sau khi nghe nói nhà họ Chu chọc phải một người trẻ tuổi vẻ ngoài trông có vẻ bình thường, những cậu ấm thường ra ngoài gây sự đều đã bị quản thúc tại nhà”.

Vân Tịnh Nhã nói xong cũng cảm thấy có chút buồn cười.


Nhà họ Lục truyền ra tin tức như vậy cũng rất có ý nghĩa, ở một mức độ nào đó, có thể ngăn chặn một số kẻ dựa vào gia thế của mình đi ức hiếp người khác.

“Từ việc này, cũng xem như cứu Lục Thiên Phúc không phải là vô ích, mặc dù phong cách làm việc mạnh mẽ vang dội, nhưng hiệu quả lại vô cùng tốt, bằng cách này có thể duy trì được trật tự xã hội”, Hạng Tư Thành nói.

“Đúng vậy, hôm nay em cũng nhờ người trong nhà tìm hiểu một chút về nhà họ Lục, gia tộc của chúng ta chỉ có ảnh hưởng nhất định ở một nơi nào đó, ra khỏi địa bàn của mình chỉ có thể dùng tiền để giải quyết.

Mà nhà họ Lục đó, lại là gia tộc hàng đầu của vùng Hoa Nam, vì vậy trừng trị nhà họ Chu dễ như trở bàn tay”, Vân Tịnh Nhã nói một chút về hiểu biết của mình.

Hạng Tư Thành gật đầu, bây giờ xem ra danh hiệu thái tử Đông An chỉ là một trò cười.

“Phải rồi, Chu Bá Quang đó sao rồi?”, Hạng Tư Thành cũng không rõ việc này lắm.

“Hắn ấy à, trước đây được bố mẹ bao che làm không ít chuyện xấu, hại biết bao cô gái, mặc dù không có kiện cáo giết người nhưng đã bị điều tra rõ ràng cộng thêm việc người khác tố giác cũng đủ khiến hắn thảm rồi.


Phải ngồi tù ba bốn mươi năm.

Hơn nữa tội phạm cưỡng hiếp có địa vị thấp nhất trong tù, về sau chắc chắn sẽ phải nếm trải mọi khổ cực”, Vân Tịnh Nhã vô cùng hài lòng với kết quả này.

Nếu để Chu Bá Quang chết thì dễ dàng cho hắn quá, phải để hắn gánh chịu mọi thống khổ trên đời mới công bằng.

“Đúng vậy, mặc dù Chu Bá Quang là một tên kẻ tiểu nhân bỉ ổi không có tài cán gì, nhưng càng là những kẻ như vậy càng thích hại người thường để thị uy”, Hạng Tư Thành nói.

“Theo em được biết, thực ra những thứ anh nhắc đến cũng chỉ là một ngòi nổ, mấy năm gần đây nhà họ Chu phát triển quá nhanh, đụng chạm đến lợi ích của rất nhiều người, nói chung là đức không tương xứng với địa vị, cho nên nhà họ Lục vừa đứng lên liền đạt được kết quả như vậy, nếu đổi lại là một gia tộc khác, ví dụ như nhà họ Hạng hoặc nhà họ Nguyệt của cô tình nhân bé nhỏ của anh, Lục Thiên Phúc sẽ không có năng lực chỉnh đốn được trong một ngày”, Vân Tịnh Nhã tiếp tục nói.

Hạng Tư Thành hiểu được ý tứ trong lời nói của cô, đó chính là mặc dù thực lực nhà họ Lục rất mạnh, nhưng cũng không đến mức khủng bố như vậy, nên cũng không cần thiết vì thế mà cảm động đến rơi nước mắt đối với nhà họ Lục, nghĩ là kẻ sĩ vì người tri kỷ mà chết..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK