Mục lục
Ông Bố Thiếu Soái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Hạng Tư Thành chậm rãi đi về phía ông ta, đến trước mặt, giọng nói u ám: “Ông đã hại biết bao mạng người, bản thân, hẳn là cảm thấy tội lỗi?” 
Bụp! 
Cửu Gia lập tức quỳ trên mặt đất: “Chú em…à không, ông anh, là tôi có mắt không thấy núi Thái Sơn, ông anh đại lượng, bỏ qua cho tôi lần này!” 
“Tôi bỏ qua cho ông, ai sẽ báo thù cho những người đã bị ông giết hại?” 
“Đào mộ trộm châu báu, vốn là việc người người oán trách, người mất không được yên nghỉ, trong mộ lại thêm oan hồn mới, loại người như ông, phải xuống địa ngục sám hối!” 
Nói xong, trong mắt hiện lên tia sắc bén, vung tay về phía đỉnh đầu Cửu Gia!   
“Đợi chút!” 
Khoảng cách còn ba ngón tay, Hạng Tư Thành dừng lại, Vân Tịnh Nhã bước nhanh đến, liếc nhìn Cửu Gia đang quỳ rạp trên đất, hung hăng đạp ông ta một cái, sau đó nói: “Tư Thành, dù gì ông ta cũng là một mạng người, anh đừng giết ông ta!” 

Trong mắt Hạng Tư Thành hiện lên một tia nghiêm nghị: “Kẻ xấu giống như ông ta, không giết, còn để cho ông ta tiếp tục gây họa sao?!” 
Con ngươi Vân Tịnh Nhã khẽ xoay chuyển: “Em có cách!” 
Cô lấy điện thoại ra, mở chức năng ghi âm, đá Cửu Gia hai phát: “Tôi hỏi ông, có muốn chết không?” 
Cửu Gia run rẩy lắc lắc đầu, nói thừa, có thể sống ai mà muốn chết chứ! 
“Vậy nói hết những việc xấu mà ông đã làm trong những năm này ra!” 
“Nhưng tôi cảnh cáo ông, nếu dám nói dối một câu, lập tức cắt đứt lưỡi ông!” 
Một tia do dự thoáng hiện ra trong mắt Cửu Gia, ông ta sao lại không biết Vân Tịnh Nhã đang ghi âm chứ, phải biết rằng, những người bị ông ta hại trong những năm này, không thiếu những người cùng nghề, nếu bị truyền ra ngoài, bản thân ông ta không thể làm được nghề này nữa! 
“Không nói?” 
Vân Tịnh Nhã nhìn bộ dạng của ông ta, nhướng mày: “Vậy không còn cách nào khác nữa!” 

Sau đó nhún vai với Hạng Tư Thành: “Em cho ông ta cơ hội mà ông ta không thèm, vậy anh xuống tay đi!” 
“Đợi chút! Tôi nói!” 
Cửu Gia nhìn ánh mắt không tốt của Hạng Tư Thành nhìn đến người mình, lập tức lên tiếng, sau này chết còn tốt hơn bây giờ chết, còn sống, là còn cách! 
Cửu Gia rủ rỉ nói hết toàn bộ những việc trong những năm này mình đã làm, Hạng Tư Thành đứng nghe khuôn mặt xanh đen, hận không thể một phát tát chết ông ta ngay tại đây, sau khi nói xong, Vân Tịnh Nhã cất điện thoại đi: “Được rồi, chúng ta sẽ đem đoạn ghi âm này giao cho cục cảnh sát, có chế tài bằng luật pháp, ông ta sẽ bị trừng phạt đúng tội!” 
Hạng Tư Thành lạnh lùng nhìn Cửu Gia sắc mặt như tro tàn, lãnh đạm nói: “Tự thu xếp cho ổn thỏa đi!” 
Nói xong, hai người rời khỏi cổ mộ, sắc mặt Cửu Gia như tro tàn, đột nhiên trở lên vô cùng dữ tợn, ông ta không muốn chết, cho nên, tuyệt đối không thể để cho Vân Tịnh Nhã để lộ đoạn ghi âm này ra ngoài! 
“Cửu Gia, ông không sao chứ!” 
Đám thuộc hạ, chật vật đứng dậy, xúm lấy bên cạnh Cửu Gia.

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK