Mục lục
Ông Bố Thiếu Soái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Ồ ồ ồ…  
      Máu tươi từ yết hầu chảy ra, tên mặt sẹo vô thức che lấy cổ, gã muốn kích nổ quả bom, nhưng cả người không còn chút sức lực, kêu lên một tiếng, ngã trên đất, nằm im bất động.

      Trong chớp mắt, bốn tên cướp hung ác đều phải chịu sự trừng phạt thích đáng!  
      Sau đó, Hạng Tư Thành đi đến bên cạnh Từ Hân Dao, cởi dây thừng trên người cô ta xuống.

      “Cảm ơn anh”.

      Đôi mắt xinh đẹp của Từ Hân Dao phức tạp, khuôn mặt cảm kích nói.

      Mười phút trước, cô ta còn vô cùng chán ghét người đàn ông này, cho rằng anh là tên lưu manh, vô sỉ, đê tiện, nhưng hiện tại, cô ta lại cảm thấy vô cùng may mắn, mới có thể gặp được anh.


      Từ Hân Dao biết rằng, nếu hôm nay người đàn ông này không xuất hiện, cuộc đời về sau của cô ta sẽ vô cùng thê thảm!  
      Người đàn ông này không chỉ cứu mạng cô ta, mà còn bảo vệ sự trong trắng và tôn nghiêm của cô ta, vì vậy, Từ Hân Dao mới nói cảm ơn với anh.

      “Hả? Bây giờ không muốn tôi bị đoạn tử tuyệt tôn nữa?”  
      Hạng Tư Thành cười ha ha một tiếng, hài hước nói.

      Khuôn mặt Từ Hân Dao đỏ lên, hung hăng trừng mắt nhìn anh, sao lại nhắc đến chuyện đó chứ, hừ! Mặc dù tài nghệ của anh rất giỏi, cũng có tinh thần trọng nghĩa, bề ngoài cũng tạm được, nhưng cái miệng lại làm cho người ta tức chết, vẫn thấy thật đáng ghét!   
      Từ Hân Dao tức giận hừ nhẹ một tiếng, ném dây thừng trên người đi, vừa chuẩn bị đứng lên, cơ thể đột nhiên xiêu vẹo, liền ngã trên đất.

      “Đau quá!”  
      Từ Hân Dao khẽ nhăn mày, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt, bàn tay nhỏ đè lên phần chân, vô cùng đau đớn.

      Cơ thể cô ta bị trói trong thời gian dài, máu tụ lại, dẫn đến tắc nghẽn, vừa rồi đột nhiên đứng lên đã gây thương tổn đến cổ chân.

      “Sao thế? Để tôi xem”.

      Vừa rồi anh nhìn thấy, Từ Hân Dao đứng lên quá nhanh, dẫn đến cổ chân bị bong gân, vấn đề này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không phải nhỏ, nếu không kịp thời lưu thông máu, dây thần kinh rất dễ bị chèn ép, nghiêm trọng thì cái chân này có thể bị tàn phế!  
      Nhìn kỹ một chút, Hạng Tư Thành mở miệng nói: “Để tôi giúp cô lưu thông máu!”  
      Vừa nói vừa đưa tay ra định nắm lấy cổ chân của Từ Hân Dao  
      “Không cần, tôi sẽ tự làm!”  
      Từ Hân Dao lắc lắc đầu, vội vàng từ chối anh.


      Hạng Tư Thành muốn giúp xoa nắn chân, trước hết không biết trong lòng anh nghĩ gì, nhưng bản thân còn là một cô gái chưa lấy chồng, nơi riêng tư như thế, sao có thể để cho một người đàn ông không quen biết tự ý sờ được!  
      Từ chối Hạng Tư Thành xong, Từ Hân Dao bắt đầu tự xoa nắn bàn chân xinh xắn của mình, chân của cô ta rất đẹp, trắng sáng như ngọc, hồng hồng non mềm, gót sen vàng ba tấc, đều mang đến những cảm giác xinh đẹp khác nhau.

      Nhưng lúc này, trên bàn chân non mềm, lại có chút bầm tím.

      “Sao càng lúc càng đau thế này…”  
      Từ Hân Dao nhíu mày, cơn đau khiến cô ta không chịu được rên rỉ lên, xoa nắn vài lần, càng nắn càng thấy đau, cô ta không biết y thuật, cũng không biết làm thế nào để lưu thông máu, cũng không chú ý nhiều!  
      “Cô làm như thế không được, nếu không lưu thông kinh lạc, sẽ càng lúc càng nghiêm trọng! Vẫn nên để tôi giúp cô!”  
      Hạng Tư Thành nhìn cô ta, nói thêm lần nữa.

      “Tôi không biết, anh thì biết chắc?”  
      “Đương nhiên rồi, tôi là thần y đó!”  
      “Đừng khoác lác, thần y đều là mấy ông lão năm sáu mươi tuổi, anh trẻ như này, thần y gì chứ?”  
      Từ Hân Dao lắc lắc khuôn mặt xinh đẹp, trong mắt đầy vẻ không tin.

      Trong ấn tượng của cô ta, thần y đều là những người năm sáu mươi tuổi, tuổi càng lớn, khám bệnh càng nhiều, sẽ tích lũy được nhiều các loại bệnh, kinh nghiệm cũng sẽ phong phú.


      Nhìn bề ngoài Hạng Tư Thành, nhiều nhất cũng chỉ khoảng hai mươi lăm tuổi, anh mà là thần y, có quỷ mới tin, nếu không phải anh vừa cứu mình, Từ Hân Dao sẽ cho rằng anh là lưu manh!  
      "Như này đi, tôi chỉ xoa nắn cho cô hai phút, nếu không khỏi, tôi sẽ dừng lại!"  
      Hạng Tư Thành cười nhạt, vẻ mặt đầy tự tin nói.

      Phải biết rằng, y thuật của bản thân, đã được thánh y Đào Xá công nhận, bệnh nặng không thể chữa, nhưng một vài bệnh vặt, hoàn toàn có thể chữa được!  
      "Thôi được rồi, tôi sẽ tin anh một lần".

      Nhìn thấy dáng vẻ đầy tự tin của Hạng Tư Thành, Từ Hân Dao cắn răng, quyết định tin anh một lần.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK