Mục lục
Ông Bố Thiếu Soái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


      "Khốn kiếp, tôi phải bắt đám cướp ấy, anh ấn tôi xuống làm gì?!"  
      Bị Hạng Tư Thành ấn như vậy, trên khuôn mặt xinh đẹp của Từ Hân Dao ngập tràn sự tức giận.

      "Bọn chúng có súng, cô tưởng một mình cô có thể đánh lại bốn tên đó sao?"  
      Hạng Tư Thành cười lạnh rồi thấp giọng nói.

      Anh cảm thấy cô gái này rõ là một kẻ ngốc, mặc dù có chút thực lực, nhưng lại không biết xem xét tình huống.

      Nhìn thôi cũng biết bốn tên này đã tập dượt kỹ càng, biết võ, lại còn tàn nhẫn, bọn họ sẽ không tha cho cô ta vì cảm thấy cô ta xinh đẹp.

      Với những kẻ liều mạng để cướp tiền như bọn chúng, Từ Hân Dao mà dám xông lên thì chắc chắn sẽ bị bắn chết ngay tại chỗ.

      "Khốn kiếp, là phận nữ nhi giang hồ, ân oán rõ ràng, gặp được chuyện như thế mà không ra tay làm gì đó, chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn chúng chạy trốn sao?"  
      Từ Hân Dao cố nén giận, giọng nói hùng hồn chính nghĩa.

      Ánh mắt của Hạng Tư Thành hơi chuyển động.

      Nữ nhi giang hồ?  
      Đã dùng đến cụm từ này, nếu không phải fan cuồng của tiểu thuyết võ hiệp thì rất có thể những lời Từ Hân Dao nói là thật.

      Có lẽ người bình thường không biết, nhưng với thân phận của Hạng Tư Thành, anh đã tiếp xúc phần nào với cấp bậc này rồi.


      Giang hồ được truyền lại từ thời xưa, ẩn náu trong thế gian, bọn họ không dễ gì can thiệp vào chuyện đời, nhưng chưa bao giờ biến mất...! 
      Nhưng cho dù Từ Hân Dao là đệ tử của môn phái giang hồ nào đó thì sao? Với mấy ngón võ mèo cào ấy của cô ta, có thể đánh thắng bốn tên tội phạm cầm súng được không?  
      "Đồ lưu manh, tránh ra! Anh không định cứu người thì cũng đừng ngăn cản tôi!"  
      Từ Hân Dao không nhịn được nữa, cô ta quát khẽ với anh.

      "Đồ ngốc, cô tưởng trên người bọn họ chỉ có súng thôi sao?"  
      Hạng Tư Thành nói nhỏ, giọng nói vô cùng thận trọng.

      Nếu trên người bốn tên cướp này chỉ có súng, Hạng Tư Thành đã ra tay và bắt bọn chúng từ lâu rồi.

Sở dĩ anh không làm gì là bởi vì anh phát hiện ra trên người bốn tên đó có buộc thuốc nổ.

      Đó là thuốc nổ đấy! Chỉ cần một người châm ngòi, tất cả những người trong sảnh sẽ nổ banh xác.

      Bíp bíp bíp...! 
      Tiếng còi xe cảnh sát vang lên, thì ra đã có người báo án, tuần kiểm viên của chốt tuần tra gần đó vội vàng tới ngay.

      "Bọn cướp bên trong nghe đây, các người đã bị bao vây, lập tức hạ vũ khí xuống và ra đầu hàng ngay!"  
      Một người đầu đinh cầm loa nói vọng vào ngân hàng.

      Bên cạnh người đầu đinh có mười mấy tuần kiểm viên của chốt tuần tra, tất cả đều cầm súng chỉ vào ngân hàng.

      Nghe thấy tiếng kêu gọi đầu hàng của tuần kiểm viên bên ngoài, Từ Hân Dao mừng rỡ, cô ta biết, người của chốt tuần tra tới rồi, có bọn họ thì chẳng cần phải sợ đám cướp này nữa.

      Cô ta cảm thấy bản thân mình cộng với mười mấy người bên ngoài thì thừa sức để xử lý bốn tên cướp này.

      Vút!  
      Nghĩ vậy, Từ Hân Dao bỗng nhổm lên khỏi mặt đất.

Khi mà sự chú ý của đám cướp đổ dồn hết ra bên ngoài, cô ta bỗng lao về phía gã to con đứng cách mình gần nhất, chẳng khác nào một con báo săn.

Bất ngờ không kịp phòng bị gì, tên đó bị cô ta đè ngã xuống đất.

Từ Hân Dao giật lấy khẩu súng trong tay gã, chỉ vào đầu gã rồi lớn tiếng nói: "Không được nhúc nhích!"  
      "Mày là ai, thả người anh em của tao ra!"  
      Thấy đồng bọn của mình bị Từ Hân Dao khống chế, còn bị dí súng vào đầu, tên đô con một mắt thay đổi sắc mặt, lạnh lùng nói.

      "Tao là ai không quan trọng, quan trọng là chúng mày đã bị bao vây, bỏ vũ khí xuống thì còn có đường sống, nếu vẫn ngu xuẩn và cố chấp thì chỉ còn đường chết thôi!"  
      Từ Hân Dao cười lạnh, đôi mắt vô cùng lạnh lùng.


      Từ nhỏ đã được dạy là phải đứng về phía chính nghĩa, diệt trừ cái ác, tuyên dương cái thiện, vậy nên cô ta không hề nương tay với đám cướp này.

      "Cô nàng ngốc nghếch này!"  
      Hạng Tư Thành ngồi xổm trên mặt đất, trong lòng thầm mắng một câu, anh cảm thấy cạn lời trước hành động của Từ Hân Dao.

      Nhìn thôi cũng đủ biết những kẻ này là tội phạm hung ác, trên người có thuốc nổ, chỉ dựa vào khẩu súng trong tay cô ta thì khác nào lấy trứng chọi đá.

      Quả nhiên, tên đô con một mắt nở nụ cười dữ tợn, gã bỗng vén áo lên, để lộ ra đống thuốc nổ trên người, lạnh lùng nói: "Thả người anh em của tao ra, nếu không tao sẽ châm ngòi nổ, đến lúc đó, tất cả sẽ đồng quy vu tận!"  
      "Sao trên người mày lại có thứ này?"  
      Từ Hân Dao thay đổi sắc mặt, trong mắt hiện lên nét hoảng hốt.

      Cô ta biết, nếu tên đô con một mắt mà châm ngòi nổ thì cả đại sảnh sẽ bị san bằng.

Với khoảng cách gần như thế này, cô ta sẽ không thể chạy thoát được, những người dân vô tội ấy cũng sẽ chôn cùng cô ta.

      Từ Hân Dao lập tức do dự, đúng là nữ nhi giang hồ thì nên ân oán rõ ràng, nếu chỉ có một mình cô ta thì cô ta sẵn sàng hy sinh vì chính nghĩa, nhưng ở đây có nhiều người như thế, cô ta sợ làm liên lụy đến bọn họ nên không dám nổ súng.

      Bởi vì những người dân ấy đều là vô tội.

      Rầm!  
      Từ Hân Dao còn đang sửng sốt thì tên đô con một mắt bỗng ra tay, đánh vào tay phải của cô ta.

Khẩu súng bị đánh rơi, gã dí súng vào đầu cô ta rồi định bóp cò ngay.

      "Đại ca, đợi đã".


      Tên đứng ở cửa bỗng lên tiếng nói.

      "Thằng hai, con ả này biết võ, nếu giữ lại thì sẽ là một tai họa ngầm!"  
      Tên đô con một mắt lạnh lùng nhìn tên ở cửa, giọng nói hơi bất mãn.

      "Đại ca, chúng ta đã bị người của chốt tuần tra bao vây rồi, nếu muốn ra ngoài thì cần con tin.

Trông con ả này ăn mặc sang trọng, tất cả đều có giá trị không thấp, chắc cũng là người có thân phận, đám tuần kiểm viên ngoài kia sẽ không dám làm bừa, vừa hay có thể làm con tin của chúng ta!"  
      Rõ ràng "thằng hai" này rất lắm mưu nhiều kế, chỉ thoáng chốc đã nghĩ tới chuyện dùng con tin để thoát ra ngoài.

      "Thằng hai, cậu không hổ là quân sư của chúng ta, thông minh thật đấy, vậy thì dùng nó làm con tin đi, chúng ta ra ngoài thôi!"  
      Tên đô con một mắt khen "thằng hai" một câu rồi lấy dây thừng ra trói Từ Hân Dao lại, vừa dí súng vào đầu cô ta vừa đi ra ngoài.

      "Biết mình chơi dại chưa, cô nàng ngốc nghếch".

      Nhìn đám cướp đưa Từ Hân Dao ra ngoài, Hạng Tư Thành ngẩng đầu lên, tuy cảm thấy sốt ruột thay cho trí thông minh của cô ta, nhưng tất nhiên là anh sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

      Mặc dù mới tiếp xúc, nhưng anh có thể nhìn ra được rằng cô ta là một người có tinh thần chính nghĩa, anh không muốn một cô gái xinh đẹp và chính trực mất mạng như thế.

      Hạng Tư Thành vừa nhổm lên là lập tức lại ngồi xổm xuống, bởi vì anh nhìn thấy bốn tên cướp đã đi ra ngoài cửa, nếu lúc này anh cứu Từ Hân Dao thì sẽ để lộ thực lực của mình, hơn nữa còn có nguy cơ khiến
 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK