Mục lục
Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch: mafia777

***

Dương đại tiểu thư, nếu ta là cô, nhất định phải lột sạch tiểu tử kia, hung hăng treo lên đánh!

Trở lại trong phòng, Hàn Nghệ chỉ cảm thấy vô cùng sảng khoái, như đã xả được một cục tức trong lòng.

"A nha, Hàn đại ca, sao huynh lại ở trong phòng?"

Chợt nghe được một tiếng hô kinh hoảng.

Hàn Nghệ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Hùng Đệ và Tiểu Dã đứng ở cửa, vốn còn chưa kịp phản ứng, nhưng một tia kinh hoảng trong mắt Hùng Đệ kia, khiến hắn lập tức hiểu được, cười dài nói: "Hay lắm, Tiểu Béo, dám lười biếng, lúc nãy mới chạy được bao lâu, mà đệ đã dám trở lại hả?"

Tiểu Dã lên tiếng nói: "Tiểu... Tiểu Béo muốn đi nhà xí, nên mới...mới trở về đấy."

Hùng Đệ liên tục gật đầu nói: "Đúng đúng đúng, đệ đang muốn đi nhà xí mà."

Hàn Nghệ chỉ vào nhà xí bên kia: "Vậy đệ còn không đi nhà xí nhanh lên."

Hùng Đệ sửng sốt, hiển nhiên không ngờ rằng Hàn Nghệ sẽ buông tha nó như vậy, vẫn là Tiểu Dã thông minh, lôi kéo ống tay áo của nó, hai tiểu tử vội vội vàng vàng chạy về phía nhà xí bên kia.

Hàn Nghệ cười lắc đầu, nằm ở trên giường, suy nghĩ về chuyện thanh lâu, tuy rằng việc này không trách ta, nhưng lúc này mới đến đây được vài ngày, liền xảy ra chuyện bất ngờ như vậy, nếu còn tiếp tục ở lại, nói không chừng thật đúng là sẽ chọc ra phiền toái càng lớn hơn nữa, hơn nữa ta đi ra bên ngoài, mọi chuyện đều phải suy xét đến Dương gia bọn họ, nếu chẳng may ta làm chuyện gì, lại sẽ liên lụy đến Dương gia, như vậy làm bất kỳ chuyện gì cũng đều bị bó tay bó chân, vẫn phải sớm chuyển ra cho kịp thôi, xem ra lại phải đến Phượng Phi Lâu đi một chuyến rồi.

Một lát sau, nghe được ngoài phòng có người hô: "Hàn Nghệ, ngươi đang ở đây sao?"

Là thanh âm của Dương Phi Tuyết.

Không phải đâu, nhanh như vậy liền giải quyết xong rồi hả? Đã nói là treo lên đánh rồi mà. Hàn Nghệ lên tiếng trả lời, sau đó đi ra ngoài, chỉ thấy hai tỷ đệ Dương Phi Tuyết và Dương Mông Hạo đứng ở ngoài phòng, tên ngu Dương Mông Hạo thoáng cúi đầu, hai vai khẽ run.

Hàn Nghệ thấy Dương Mông Hạo không thiếu tay thiếu chân, trên mặt ngay cả cái dấu năm ngón tay cũng không có, trong lòng rất thất vọng.

"Hàn Nghệ, thật sự rất xin lỗi, ta hiểu lầm ngươi rồi." Dương Phi Tuyết tiến lên một bước. Vẻ mặt áy náy nhìn Hàn Nghệ.

"Không có việc gì, không có việc gì."

Hàn Nghệ khoát tay, nói: "Nói rõ ràng là được rồi. Mau, mời vào trong phòng ngồi đi."

Hàn Nghệ mời cả đôi tỷ đệ này vào trong phòng.

Dương Phi Tuyết vẻ mặt áy náy nói: "Hàn Nghệ, việc này Tiểu Mông đã nói cho ta biết toàn bộ. Căn bản là không có liên quan gì tới ngươi cả, ngươi cùng ta tới chỗ Nhị bá bá ta giải thích rõ ràng đi."

Dương Mông Hạo vẻ mặt đưa đám nói: "Tỷ, cha ta thật sự sẽ giết ta."

"Đệ im miệng."

Dương Phi Tuyết trừng mắt.

Dương Mông Hạo lập tức ngậm miệng lại, mặc dù là Đường tỷ, đó cũng là tỷ a!

Hàn Nghệ liếc nhìn Dương Mông Hạo. Thầm nghĩ, Dương cô nương thiện lương như vậy, nói vậy tới đây vẫn là hy vọng ta có thể mở một mặt lưới, khiêng cái nồi này xuống, nàng nói như vậy, đơn giản cũng chỉ là muốn cố ý thử ta, thôi, thôi, không phải là đi thanh lâu cái sao, có cái gì mà không được chứ. Nói không chừng về sau sẽ ngụ ở thanh lâu rồi, khiêng liền khiêng đi, dù sao ta từ nhỏ đến lớn cũng không thiếu gánh giúp người khác.

Nghĩ tới đây, hắn cười nói: "Thôi đi, không cần phải như vậy."

Dương Phi Tuyết vẻ mặt nghiêm túc nói: "Vậy làm sao được chứ. Nếu Nhị bá bá ta có ấn tượng không tốt đối với ngươi, ông ấy có thể nào giúp ngươi tìm một công việc."

Nàng không phải là thật sự tới tìm ta đi tới chỗ Dương Tư Huấn giải thích a. Hàn Nghệ lẩm bẩm chút trong lòng, nói: "Việc đã đến nước này, nếu lại tiếp tục giằng co, còn sẽ liên lụy Thiếu công tử bị trách phạt, tại sao phải khổ như vậy chứ."

"Phải phải phải. Vẫn là Hàn Nghệ ngươi rất rõ đại nghĩa."

Dương Mông Hạo cảm động sắp khóc rồi.

"Cái này sao có thể được chứ."

Dương Phi Tuyết lo lắng nói: "Hàn Nghệ, tất cả tiền đồ của ngươi đều trong tay Nhị bá bá ta, Tiểu Mông chung quy mà nói là con của Nhị bá bá ta, mặc kệ nó làm cái gì, Nhị bá bá ta cũng đều sẽ tha thứ cho nó, việc này lý nên phải giải thích rõ ràng."

Nói xong nàng lại nói với Dương Mông Hạo: "Tiểu Mông, chuyện đệ lừa ta, ta có thể không so đo với đệ, nhưng việc này bất kể như thế nào đệ đều phải tới chỗ cha đệ giải thích rõ ràng, bằng không mà nói, đệ đã hại Hàn Nghệ rồi, chúng ta là con cái của Dương gia, dám làm sẽ dám đảm đương, quyết không thể đem trách nhiệm đẩy tới thân người khác, có biết không?"

Dương Mông Hạo rưng rưng nói: "Biết."

Hàn Nghệ thực không nghĩ đến Dương Phi Tuyết sẽ nói như vậy, thoáng sửng sốt, cười nói: "Hảo ý của Dương cô nương, Hàn Nghệ tâm lĩnh, nhưng ta thật sự cảm thấy không cần phải làm như vậy, kỳ thật đi xem thanh lâu cũng không phải là việc gì to tát cả, hơn nữa, nếu ta không muốn đi mở mang kiến thức một chút, Thiếu công tử cũng không kéo ta đi được, ta cũng không dám cam đoan, tương lai ta cũng sẽ không đi, về phần tiền đồ sao, ha hả, tiền đồ của ta luôn luôn nằm ở trong tay ta."

"Hàn Nghệ, ngươi sao lại không rõ ràng, Nhị bá bá ta người này ta đã nói với ngươi đó a."

Dương Phi Tuyết tỏ ra vô cùng vội vàng, bởi vì ở thời điểm Dương Châu, nàng liền cảm thấy rằng mình lừa được Hàn Nghệ một lần, cho nên nàng đối với chuyện như thế này vô cùng mẫn cảm, nàng thật không muốn lại liên lụy Hàn Nghệ thêm nữa, nàng không phải đến cố ý làm dáng một chút, mà là thật tâm muốn giúp Hàn Nghệ giải thích rõ ràng.

Nhưng cái tên Hàn Nghệ này lại cố tình lại không cần quan tâm những điều này, hắn thật sự không muốn đi giải thích một phen, Dương Tư Huấn nhìn hắn thế nào, hắn một chút cũng không để tâm, cười gật đầu nói: "Ta biết, ta biết, nhưng ta tin tưởng lúc này đây ta giúp Thiếu công tử chống đỡ rồi, Thiếu công tử nhất định sẽ vô cùng cảm kích ta, nghĩ hết biện pháp bù lại cho ta."

Dương Mông Hạo lập tức nói: "Đây là đương nhiên, Hàn Nghệ ngươi yên tâm, chuyện này coi như ta nợ ngươi, tương lai ta nhất định bồi thường cho ngươi."

Dương Phi Tuyết thoáng lườm, Dương Mông Hạo lại lập tức cúi đầu.

Hàn Nghệ cười nói: "Thiếu công tử, ngươi đi về trước đi, việc này cứ để ta gánh đi, quyết sẽ không liên lụy tới ngươi, Hàn Nghệ ta nói lời giữ lời."

Dương Mông Hạo hơi có vẻ kích động nói: "Thật vậy chăng?"

Hàn Nghệ gật gật đầu.

Dương Mông Hạo lại liếc nhìn Dương Phi Tuyết.

Dương Phi Tuyết nói: "Đệ đi trước đi, đợi lát nữa ta sẽ tìm đệ tính sổ."

Dương Mông Hạo lên tiếng, sau đó nhanh chóng chuyển tới Hàn Nghệ hai đạo ánh mắt cảm kích, lúc này mới ra khỏi phòng.

Hàn Nghệ không đóng cửa, vẫn nhìn tới khi Dương Mông Hạo ra khỏi viện, mới nói với Dương Phi Tuyết: "Dương cô nương, cô thật cho là Quan quốc công sẽ tin tưởng lời Tiểu Mông nói sao?"

Dương Phi Tuyết sửng sốt: "Lời này là sao?"

Hàn Nghệ cười nói: "Nói khó nghe một chút, ta chẳng qua chỉ là một tên nông dân quèn, hơn nữa còn là thân mang tội, không có bất kỳ khác biệt gì với tôi tớ trong phủ, mà Thiếu công tử xem như thế tử rồi, cô cho là ta có thể bảo y làm việc sao? Ồ, ta muốn đi, y liền dẫn ta đi, vậy không khỏi cũng quá giả tạo rồi."

Dương Phi Tuyết nhíu mày ngài, như thoáng chút suy nghĩ.

Hàn Nghệ tiếp tục nói: "Kỳ thật chúng ta không nói, Quan quốc công cũng khẳng định biết, là Dương Mông Hạo dẫn ta đi mà không phải ta bảo y dẫn ta đi."

Dương Phi Tuyết gật đầu, nói: "Ngươi nói mặc dù có đạo lý, nhưng Nhị bá bá ta cũng có khả năng nghĩ ngươi giật dây tiểu Mông đi đấy."

Hàn Nghệ cười nói: "Ta mới đến đây vài ngày, là có thể giật dây Thiếu công tử đi thanh lâu rồi hả? Vậy cô cũng không khỏi đánh giá quá thấp chỉ số thông minh của Thiếu công tử rồi. Hơn nữa nếu Thiếu công tử chưa từng đi ấy mà, cho dù ta giật đây, cũng không chắc y đã dám đi, khẳng định trước kia y đã từng đi rồi."

Dương Phi Tuyết nói: "Một khi đã như vậy, vì sao đêm qua Nhị bá bá không vạch trần lời nói dối của Tiểu Mông."

Hàn Nghệ nói: "Cái này ta cũng không rõ ràng. Có lẽ là Quan quốc công cũng không đành lòng trách phạt Thiếu công tử, nhưng nếu ta giải thích lời, khẳng định sẽ đắc tội Thiếu công tử, ta còn đang ở trong nhà y, nếu đắc tội y, thì ta cũng không sống yên được."

Dương Phi Tuyết lập tức nói: "Ngươi yên tâm, nếu Tiểu Mông dám trả thù ngươi, ta nhất định không tha cho nó."

Hắc. Muội tử này còn rất giảng nghĩa khí đấy. Hàn Nghệ hơi có vẻ bất đắc dĩ nói: "Được rồi, cái này không nói trước, tương lai Thiếu công tử khẳng định phải vào triều làm quan. Có khi tương lai của ta còn phải dựa vào Thiếu công tử, Dương cô nương thông minh như vậy, đạo lý trong đó cô nhất định hiểu được đi.*

Dương Phi Tuyết trầm ngâm một lát, gật gật đầu, nhưng lại nói: "Nhưng như vậy thì quá ủy khuất cho ngươi rồi, ban đầu khi ở Dương Châu, ta cũng đã liên lụy một lần rồi, lúc này đây lại ta cảm thấy rất có lỗi với ngươi."

Hàn Nghệ cười nói: "Chuyện trước kia thì đừng nhắc đến nữa, Dương cô nương cũng không cần vì thế mà cảm thấy áy náy, nghĩ đến phương diện tốt, chính là vì có Dương cô nương, ta mới có thể đến Trường An mở mang kiến thức, ta còn phải cảm ơn Dương cô nương đó."

"Ngươi cũng đừng cười ta, ta biết ta có lỗi với ngươi."

Dương Phi Tuyết nói xong, lại nói: "Ngươi đã cố ý như thế. Vậy ta cũng không miễn cưỡng ngươi nữa, nhưng nếu Nhị bá bá cũng không nhận thấy được Tiểu Mông nói dối, ngược lại bởi vậy trách cứ ngươi, ta cũng quyết sẽ không ngồi yên không quan tâm đến."

Hàn Nghệ gật gật đầu nói: "Vậy thì rất cảm tạ rồi."

Dương Phi Tuyết đột nhiên nói: "Nhưng có một điểm, ta phải nói rõ với ngươi, lúc này đây coi như xong. Sau này không cho ngươi tới thanh lâu, nếu không ta nhất định nói cho thê tử ngươi biết."

Hàn Nghệ hai mắt lồi ra, nói: "Vì sao lại thế?"

Dương Phi Tuyết nói: "Ngươi rất muốn đi thanh lâu sao?"

"Ta cái này cũng không phải, nhưng nhưng đây dường như không liên quan gì đến Dương cô nương đi."

"Ai nói không có liên quan gì."

Dương Phi Tuyết nói: "Ngươi trước đó cũng nói, ngươi tới Trường An toàn bộ đều là do ta liên lụy, hiện giờ thê tử ngươi không ở đây, ta tất nhiên phải giúp nàng giám sát ngươi chặt chẽ, bằng không mà nói, ta sẽ càng thêm có lỗi với thê tử ngươi, hơn nữa nơi bướm hoa cũng không phải nơi tốt đẹp gì cả, đều là mấy chỗ thị phi, ta đây cũng là vì tốt cho ngươi, thực không biết nam nhân các ngươi vì sao lại thích đi những cái chỗ đó nữa.*

"Ách."

Hàn Nghệ ngu ngơ nhìn Dương Phi Tuyết.

Dương Phi Tuyết nói: "Ngươi nhìn ta như vậy cũng vô dụng, ta chỉ có thể giúp ngươi giấu diếm lúc này đây, tuyệt sẽ không sẽ giúp ngươi giấu diếm thêm nữa."

"Được rồi, kỳ thật người chính trực giống như ta vậy, cũng không thích đi cái loại địa phương đó." Hàn Nghệ gật gật đầu nói.

Dương Phi Tuyết lập tức cười nói: "Ngươi có thể nghĩ như vậy, thì không còn gì tốt hơn rồi."

...

Một lúc lâu sau.

Hàn Nghệ đi tới Phượng Phi Lâu.

Dương cô nương này thật đúng là thích hảo tâm làm hỏng chuyện, người nào cũng đều có thời kỳ phản nghịch, cô ngăn cản ta đi thanh lâu như vậy, không phải là đang giật giây ta tới thanh lâu sao?

Hàn Nghệ mặc dù không tính toán lập tức chuyển ra khỏi Dương phủ, nhưng hắn cảm thấy nhất định phải sớm một chút tìm được chỗ dừng chân, miễn cho đến lúc đó xảy ra cái gì không ngờ, không, có Dương Mông Hạo ở đó, cũng không thể coi là không ngờ, mà là chuyện bình thường, cho nên hắn ăn xong điểm tâm liền một mình đi ra, đi thẳng tới Phượng Phi Lâu.

Hôm nay Phượng Phi Lâu đóng chặt cửa lớn, trước cửa một mảnh tiêu điều.

Không phải trước khi Hàn Nghệ đến thì đã bị bán đi rồi chứ, nhẹ nhàng gõ cửa, thấy không có động tĩnh, vì thế lại tăng thêm lực đạo gõ vài cái lên cửa.

"Ai đấy!"

Phòng trong vang lên một thanh âm.

Hàn Nghệ nghe quen tai, đúng là thanh âm của Trà Ngũ hôm qua kia.

Trôi qua một lát, nghe được ken két vài tiếng, cửa mở ra, một cái đầu thò rao dò xét, đúng là Trà Ngũ, gã híp híp mắt, hiển nhiên vừa rồi là đang ngủ, đợi khi thấy rõ ràng Hàn Nghệ, kinh ngạc nói: "Ngươi không phải là..."

Hàn Nghệ cười nói: "Trí nhớ ngươi không tệ, còn nhớ rõ ta."

Trà Ngũ nói: "Thật sự xin lỗi, chúng ta đã đóng cửa không buôn bán rồi."

Hàn Nghệ gật gật đầu nói: "Ta biết, ta không phải đến uống rượu."

Trà Ngũ nói: "Vậy ngươi tới làm gì?"

Hàn Nghệ nói: "Phượng Phi Lâu này của ngươi muốn chuyển nhượng không?"

Trà Ngũ ừ một tiếng, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.

Hàn Nghệ khẽ cười nói: "Vậy thì tốt rồi, ta có hứng thú với nơi này."

"Ngươi ngươi muốn mua nơi này?"

"Ừ."

Trà Ngũ lập tức giật mình tỉnh lại, mời Hàn Nghệ vào trong lầu, rót cho hắn một chén trà, nói: "Các hạ chờ chút, ta đi thông báo cho Giả mẫu, việc này ta không làm chủ được."

Hàn Nghệ cười nói: "Hiểu được, ngươi đi đi."

Trà Ngũ ngay lập tức đi ra cửa sau.

Hàn Nghệ ngồi ở trên cái ghế tròn, đánh giá bốn phía, bất kể là cách thiết kế, hay là trang hoàng, đều vô cùng đại khí, xa hoa, dù sao cũng là đấu với Hoa Nguyệt Lâu, thì mặt tiền nhất định phải làm tốt, cấp bậc nhất định phải cao, nhưng thanh danh ngõ Bắc đã hỏng rồi, những trang hoàng tráng lệ này ngược lại trở nên vô cùng châm chọc, dù sao những người buôn bán nhỏ cũng không biết thưởng thức mấy thứ này, nghĩ thầm rằng, nếu ta là Giả mẫu kia, lúc này nhìn đến tòa nhà tráng lệ này, chỉ sợ cũng tức đến phun máu.

"Khụ khụ khụ!"

Chợt nghe một trận ho khan.

Hàn Nghệ chuyển đôi mắt, chỉ thấy một nữ nhân được Trà Ngũ nâng xuống, khi đi tới, nữ nhân này nhìn qua hẳn là hơn ba mươi tuổi, mơ hồ có thể thấy được dung mạo thanh tú xinh đẹp lúc tuổi còn trẻ, chỉ than năm tháng vô tình nha, đang mặc một kiện y phục màu lục, dáng người duy trì cũng không tệ lắm, chỉ có điều hơi có vẻ đẫy đà, nhưng lúc này sắc mặt, môi đều có vẻ tái nhợt, hiển nhiên là ôm bệnh nhẹ trong người, tuy nhiên đầu tóc ngược lại đã được chải chỉnh tề, vô cùng sạch sẽ, chẳng qua đối với cung kỹ mà nói, kỳ thật qua hai nhăm hai sáu tuổi, quãng đời còn lại này cũng đã được định trước, không cách nào thay đổi nữa rồi.

"Tại hạ Hàn nghệ."

Hàn Nghệ nhìn thấy Lưu Nga này đã tới, liền ôm quyền nói.

"Ta họ Lưu, chính là giả mẫu của Phượng Phi Lâu này."

Lưu Nga khẽ gật đầu, bởi vì Hàn Nghệ cũng không phải quý công tử gì cả, vì vậy nàng không cần dùng kính ngữ, duỗi tay ra nói: "Hàn tiểu ca mời ngồi.*

Cử chỉ đều vô cùng thỏa đáng.

Hàn Nghệ ngồi xuống, Lưu Nga ngồi đối diện với hắn, sau đó hướng tới Trà Ngũ phất tay, Trà Ngũ rất biết điều rời đi.

"Nghe nói Hàn tiểu ca muốn mua Phượng Phi Lâu này của ta?"

Lưu Nga nói ngay vào điểm chính, chỉ vì có bệnh trong người, vì vậy giọng điệu vô cùng yếu ớt.

Hàn Nghệ gật gật đầu nói: "Đúng vậy."

Lưu Nga cụp mi mắt xuống, nhìn chăm chú vào mặt bàn, chậm rãi nói: "Không biết là Hàn tiểu ca tự mình muốn mua, hay là được người nhờ vả vậy?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK