Mục lục
Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch: mafia777

***

Phu thê hai người triền miên một ngày trên đỉnh núi, sau đó mang theo lưu luyến không nỡ mà xuống núi.

Trở lại Phượng Phi Lâu, Hàn Nghệ lập tức đâm đầu và công tác chuẩn bị, bắt đầu đợt diễn tập cuối cùng.

Thấm thoắt mấy ngày trôi qua.

Canh tư hôm đó trời vừa sáng, hậu viện Phượng Phi Lâu đã đèn đuốc sáng trưng, bên trong vang lên hàng loạt tiếng ồn.

"Mộng Nhi, Mộng Đình, các cô nhất định phải cẩn thận đó, không thể tùy tiện giống như ở nhà được, quy củ trong cung vô cùng rườm rà đó!"

Chỉ thấy đám người Mộng Nhi xếp thành một hàng ngay ngắn, Lưu Nga đứng trước mặt các nàng thao thao bất tuyệt, từ diễn kịch nói đến quy củ, lại từ quy củ nói đến Hoàng thượng, người không biết còn cho rằng nàng đang tỏ ra trang bức, nhưng người biết chuyện thì chắc chắn hiểu nàng đang rầu thúi ruột.

Hôm nay bọn họ phải theo Hoàng đế Lý Trị khởi hành đến Vạn Niên Cung, bởi vì Phượng Phi Lâu còn phải buôn bán, vẫn phải để lại một vài người ở đây, do vậy Lưu Nga và Tang Mộc không đi. Nhưng ở đây ngoài trừ nàng ra thì đều không hiểu quy củ trong cung, cho nên nàng rất lo lắng, dặn đi dặn lại, dạy tới dạy lui.

Hàn Nghệ cà lơ phất phơ ngồi bên cạnh thật sự là không nghe nổi nữa, đứng dậy nói: "Ai ui, ta nói này Lưu tỷ, tỷ xem tỷ hù Mộng Nhi thành ra thế nào rồi kìa, tỷ làm vậy chỉ gây hiệu quả ngược thôi."

Lưu Nga sửng sốt nói: "Vậy nên làm sao?"

Hàn Nghệ vô cùng khí phách nói với các nàng Mộng Nhi: "Chỉ một câu thôi, công trạng thì mọi người lãnh, tội lỗi thì có ta gánh."

"Ngươi gánh, ngươi gánh, ngươi gánh nổi sao?"

Lưu Nga phun phì phì, nói: "Hàn tiểu ca, ở đây người mà ta không yên tâm nhất chính là ngươi, ngươi cứ tùy tiện như vậy là không được nha!"

OMG, hóa ra là dẫn lửa thiêu thân! Không không không, cái này hẳn là xả thân cứu người, tình cảm của ta thật sự là quá cao thượng mà, trong đám lừa gạt ta nhất định là kẻ có đạo đức nhất. Hàn Nghệ hoàn toàn không ngờ, mình chỉ nói một câu như vậy đã lập tức dẫn chiến hỏa lên người mình, đối mặt với mấy lời thao thao bất tuyệt của Lưu Nga, không khỏi tuôn mồ hôi lạnh.

Các nàng Mộng Nhi đều che miệng cười trộm khúc khích.

Lúc này, Trà Ngũ đột nhiên bước nhanh đến, nói: "Tiểu Nghệ ca, Lý Xá Nhân tới rồi."

"Tới thật quá kịp thời, ặc, ý của ta là đang có chuyện cần hỏi gã."

Hàn Nghệ cảm kích thoát thân, không khỏi trừng mắt nhìn Mộng Nhi một cái, nói: "Mấy người các cô ngoan ngoãn đứng đây nghe Lưu tỷ hướng dẫn, không được rời đi đấy."

Trong lòng cười thầm, vừa rồi ta còn vì các cô mà chịu tội, các cô lại còn cười ta, đáng đời!

Dứt lời, hắn liền chạy vèo một cái ra đại sảnh.

Ra đến bên ngoài vừa hay chạm mặt Lý Nghĩa Phủ đang đi vào, lập tức lên đón nói: "Hàn Nghệ bái kiến Lý Xá Nhân."

Thật ra mấy ngày nay luôn là Lý Nghĩa Phủ đến tìm Hàn Nghệ, liên lạc với hắn về chuyện đi Vạn Niên Cung, mà hiện tại vẫn còn đang canh tư, vẫn còn chưa chấm dứt cấm tiêu, phải có một quan viên mở đường phía trước, bọn họ mới có thể xuất môn.



Lý Nghĩa Phủ hơi hổn hển nói: "Các ngươi chuẩn bị thế nào rồi?"

Hàn Nghệ nói: "Đã chuẩn bị không sai biệt lắm rồi."

Lý Nghĩa Phủ hơi sốt ruột nói: "Vậy thì tốt, chúng ta đi thôi."

Hàn Nghệ sửng sốt nói: "Bây giờ còn cách canh năm rất lâu, không cần vội như vậy."

"Ngươi nói cái gì hả?"

Lý Nghĩa Phủ nói: "Các ngươi phải đến trước chứ, lỡ như xảy ra hỗn loạn gì, lẽ nào còn bắt bệ hạ đợi ngươi."

Ngụ ý chính là ngươi phải đợi bệ hạ.

Hàn Nghệ hiểu, gật đầu nói: "Lý Xá Nhân nói rất đúng, nói rất đúng."

Một lát sau, đám người Hàn Nghệ từ từ rời khỏi Phượng Phi Lâu trong ánh mắt lo lắng của Lưu Nga, tổng cộng bốn chiếc xe lừa, một chiếc xe ngựa.

"Lý Xá Nhân, ngài có dẫn phu nhân ngài theo không?"

Hàn Nghệ ngồi trên xe lừa hở mui hỏi Lý Nghĩa Phủ đang cưỡi ngựa.

"Đương nhiên dẫn theo, đâu phải đi ngày một ngày hai." Lý Nghĩa Phủ nói.

Hàn Nghệ ồ một tiếng, đảo mắt nói: "Vậy bệ hạ cũng sẽ dẫn Hoàng hậu đi theo chứ?!"

Lý Nghĩa Phủ lắc đầu nói: "Lần này bệ hạ chỉ dẫn theo Võ Chiêu Nghi đi thôi." Nói rồi y liền phản ứng lại, không khỏi cẩn thận liếc nhìn Hàn Nghệ.

"À? A, ha ha."

Hàn Nghệ bật cười ha ha, không hỏi nhiều nữa, bởi vì vẻ mặt của Lý Nghĩa Phủ đã khiến hắn cảm thấy còn hỏi tiếp nữa thì vòng đường lên đoạn đầu đài rồi, có điều trong lòng vô cùng mong chờ. Võ Tắc Thiên, rốt cuộc chúng ta phải chạm mặt rồi, thật sự vô cùng tò mò về thân hình của cô đấy?

Hàn Nghệ vốn cho rằng mình sẽ đi sau mông Hoàng đế, nào biết ngay cả vinh hạnh này cũng không có. Ở cửa thành nối thẳng với con đường chính ở Trường An có ba cánh cửa, cánh cửa chính giữa là cho Hoàng đế đi, hai bên là thần dân đi, hơn nữa một vào một ra, vô cùng quy củ, do vậy bọn Hàn Nghệ được sắp xếp ở một góc vô cùng hẻo lánh. Cái này cũng thôi đi, Hàn Nghệ chí ít cho rằng bọn họ hẳn là đi chung với những cung nữ tỷ tỷ biểu diễn, nào ngờ, ngay cả vinh hạnh này cũng không có, xung quanh đều là tạp dịch.

Thật là thất vọng mà!

Lý Nghĩa Phủ dẫn hắn tới đây, dặn quản sự vài câu rồi rời đi.

Quản sự kia đương nhiên từng nghe nói về Hàn Nghệ, cũng biết lần này là Hoàng đế ra thánh dụ chiêu Hàn Nghệ đến Vạn Niên Cung biểu diễn, tuy cũng không đến nỗi một mực cung kính, nhưng cũng không kiêu ngạo coi thường, nói cho Hàn Nghệ biết cứ đi theo đội ngũ là được, không được ồn ào, không được đùa giỡn là được.

Một đám người nhao nhao gật đầu, trong lòng không khỏi căng thẳng.

"Thật nhiều người nha."

Duy chỉ có Hùng Đệ vô cùng hưng phấn, hết nhìn đông đến ngó tây, thỉnh thoảng còn nhỏ giọng nói chuyện với Tiểu Dã, rồi lại cười ha hả không ngừng.

Hai người bọn chúng chả biết sợ là gì, ngược lại vô cùng vui vẻ, thuần túy là tâm trạng du lịch.

Thế nhưng, ngoài trừ đám bọn họ ra, những người còn lại hoặc là làm việc, hoặc là cúi đầu ngây người, giống như không có suy nghĩ vậy, nếu thấy không cần thì ngay cả nửa câu cũng không nói, cho dù có nói cũng là cúi đầu ghé tai, yên tĩnh đến mức làm người ta cảm thấy sợ hãi, hoàn toàn giống hệt như cách Lưu Nga dạy dỗ, thoạt nhìn là biết là người trong cung.

Hàn Nghệ vốn dĩ còn muốn kiến thức một chút lễ nghi cổ đại, tỉ như Hoàng đế ra khỏi cửa cung thì phải làm gì, dân chúng nên làm gì, hắn vô cùng hứng thú đối với những chuyện này. Nhưng đáng tiếc, hắn đứng ở góc hẻo lánh này, căn bản không thể nhìn thấy, dứt khoát nhắm hai mắt lại, nằm trên trướng bồng xe ngựa, bắt chéo chân đánh một giấc ngon, cũng khá là thoải mái.

Vừa ngủ cái đã đến hừng đông, chỉ nghe thấy đằng xa truyền đến tiếng hô giống như núi lở sóng thần. Không cần phải nói, nhất định là Hoàng đế xuất môn, nhưng đây chỉ là bắt đầu thôi. Hoàng đế ra khỏi cửa cung rồi, còn phải đi từ từ, quan sát dân tình xung quanh, thật đúng là không biết chút thời gian này có thể quan sát được bao nhiêu dân tình. Hoàng đế và một đám đại thần đi rồi, những quan viên cấp thấp bắt đầu theo sát ra ngoài từ hai cửa hông.

Dù sao thì ai ai cũng dẫn theo người nhà, quy củ rườm rà rất nhiều.

Đợi sau khi văn võ bá quan xuất môn thì đã đến giờ Tỵ, dù sao thì chí ít cũng phải tốn hai canh giờ, tức là bốn giờ đồng hồ đó, lúc này mới đến lượt những tạp dịch như bọn Hàn Nghệ. Bất quá Hoàng đế đối đãi bọn Hàn Nghệ cũng không tệ, sắp xếp khá gần phía trước, một thái giám quản sự hô lên mấy tiếng, đám người Hàn Nghệ hoàn toàn tuân theo chỉ huy, từ từ đi ra khỏi cửa từ cánh cửa bên phải.

Đi ra ngoài thành, bọn Hàn Nghệ cuối cùng cũng may mắn đi theo sau mông Hoàng đế, nhưng đưa mắt nhìn lên cũng không nhìn thấy đầu, chỉ riêng nữ tỳ đi theo bên cạnh xe ngựa cũng đã năm trăm người, còn binh sĩ bên cạnh càng không cần phải nói.

Mà quanh người thì tràn ngập dân chúng, biển người tấp nập, nam nữ già trẻ đều có. Dù sao cũng là thời cổ đại, có thể nhìn thấy mặt Hoàng đế thì chính là vinh dự lớn lao nha. Đương nhiên cũng không đến mức như Hoàng đế triều Thanh xuất môn, dân chúng đều phải quỳ, nhao nhao đưa tay lên vái, mà chỉ cần khép hai tay lại đặt trước ngực, tỏ vẻ vô cùng cung kính, ngay cả lưng cũng không cần khom.

Kẻ lười như Hàn nghệ dĩ nhiên là không đi bộ, nằm trên trướng bồng xe lừa, chiếc xe này là chuyên dành cho hắn, không phải vì hắn nghèo, mà thực sự là vì quy củ quá nhiều, hắn không dám ngồi xe ngựa, chỉ có thể ngồi xe lừa, bằng không thì thể nào cũng làm một chiếc xe ngựa theo kiểu Âu, khí phái biết bao nha.

Chỉ có một chiếc xe ngựa duy nhất là cho bọn Mộng Nhi, Mộng Đình ngồi, dù sao thì hai người bọn họ cũng coi như là người nổi tiếng, vì việc này Hàn Nghệ còn từng nói chuyện riêng với Lý Nghĩa Phủ.



Hùng Đệ giống như một Ninja, nằm sấp trên xe ngựa, vểnh cái mông to lên, mặt nhìn ra phía trước giống như tên trộm, ngoài miệng lại hỏi: "Tiểu Dã, đệ coi chiếc xe ngựa kia có phải là Hoàng thượng ngồi không?"

Tiểu Dã hoàn toàn không có hứng thú với chuyện này, lắc đầu nói: "Đệ không biết, huynh hỏi chuyện này làm gì?"

"Hoàng thượng đó!"

Vẻ mặt Hùng Đệ phô trương, nói: "Chẳng lẽ đệ không muốn gặp Hoàng thượng?"

Hàn Nghệ tức giận nói: "Tiểu Béo, bây giờ là Hoàng thượng muốn gặp đệ, đệ vội cái gì, đợi khi đệ lên sân khấu biểu diễn tiểu phẩm, hiển nhiên sẽ nhìn thấy Hoàng thượng."

"Cũng đúng."

Hùng Đệ cười ha ha, lật người lại, nằm bên cạnh Hàn Nghệ, cười hì hì nói: "Hàn đại ca, bảo bối kia có mang theo không?"

Nó vừa dứt lời, chỉ thấy một mảnh giấy vàng ố xuất hiện giữa hai ngón tay Hàn Nghệ.

"Poker nào!"

Hùng Đệ kích động đến cả tấm thân béo run lên.

Mấy ngày trước đó, Hàn Nghệ đã lén cùng bọn Tiểu Dã, Tiểu Béo chơi bài tú lơ khơ. Bài tú lơ khơ này thật sự rất thú vị, vừa dính tới thì lập tức mê muội.

Ngón tay Hàn Nghệ khẽ cong, bộ bài lập tức không thấy đâu nữa.

"Hàn đại ca, huynh làm gì vậy?"

Hùng Đệ kinh ngạc nói.

Hàn Nghệ tức giận nói: "Hiện tại vừa ra khỏi thành, xung quanh dân chúng đang vây xem, chơi bây giờ không tốt lắm, đợi lát nữa hãy chơi."

Hắn làm ra bộ bài tú lơ khơ này là đề giải sầu, sao có thể không chơi, chỉ là bây giờ xung quanh đều là dân chúng đang bái lạy Hoàng đế, nếu để bọn họ nhìn thấy mấy tiểu tử đang hi hi ha ha trên xe lừa, thì còn ra thể thống gì chứ.

Vẻ mặt Hùng Đệ thất vọng.

Hàn Nghệ liếc mắt nhìn nó nói: "Chúng ta có thể chơi một trò chơi nhỏ."

Hùng Đệ lập tức xán lại, nói: "Trò chơi gì?"

Cổ tay Hàn Nghệ lại hơi run lên, chỉ thấy ba lá bài xuất hiện trong tay hắn, cười nói: "Bây giờ trong này có hai lá K, một lá A, đoán trúng A coi như thắng."

Tiểu Dã nói: "Làm sao đoán?"

Hàn Nghệ ngồi dậy, đặt ba lá bài lên sàn xe, bởi vì tờ giấy vàng cứng vẫn có độ trong suốt nhất định, nên Hàn Nghệ còn phết lên đó một lớp sơn mỏng, để đề phòng người khác nhận ra bài, nói: "Lát nữa huynh sẽ di chuyển 3 lá bài này, nếu các đệ đoán trúng A thì thắng, đơn giản chứ?"

Hùng Đệ nói: "Vậy thì có gì khó."

Hàn Nghệ cười nói: "Vậy được, ai thua thì người đó xuống xe đi bộ một canh giờ, thế nào?"

Hùng Đệ gật đầu nói: "Được."

Tiểu Dã cũng gật đầu.

"Bắt đầu nha."

Hàn Nghệ đầu tiên là úp từng lá bài lại, nói: "Nhìn cho kỹ nha."

Tiểu Dã biết rõ Hàn Nghệ hành nghề gì, do vậy vô cùng cẩn thận.

Mà Hùng Đệ thật thà chất phác, cho rằng chắc là cũng không có gì khó.

Hàn Nghệ đột nhiên chuyển động hai tay, tốc độ cực nhanh, 3 lá bài không ngừng thay đổi vị trí.

Hùng Đệ lập tức nhìn đến choáng váng.

Tiểu Dã cũng khẽ nhíu mày.



Một lát sau, Hàn Nghệ nhấc hai tay lên, nói: "Nào hai đứa, mời đoán."

Tiểu Dã nói: "Tiểu Béo, để đệ đoán trước."

Hùng Đệ lần này biết đã sai rồi, mồ hôi chảy đầy mặt.

"Hạo Hãn ca, mời."

Vẻ mặt Hàn Nghệ tự tin nói.

Tiểu Dã liếc nhìn Hàn Nghệ, đột nhiên mở lá chính giữa ra, sắc mặt cả kinh, lại là một lá K.

Khuôn mặt Hùng Đệ lập tức xị xuống.

Tiểu tử! Bình thường để ngươi nhìn thấy, là do ta không phòng bị ngươi, nếu mà làm thật, ngươi chỉ cần bất cẩn một chút là xong, ca gian lận chưa từng bị phát hiện nhá. Hàn Nghệ cười ha hả nói: "Tiểu Béo ca, đến đệ đấy."

Tiểu Béo lập tức nhìn về phía Tiểu Dã.

Tiểu Dã cau mày lại, cũng do dự không quyết, trò này nếu nhìn chằm chằm vào một lá, hiển nhiên sẽ bỏ qua hai lá còn lại, một khi cậu đoán sai thì chỉ có thể dựa vào cảm giác, một lát sau, ngón tay cậu chỉ vào tấm bên trái.

Tiểu Béo tràn trề lòng tin vào Tiểu Dã, còn gầm nhẹ một tiếng, lật lá bài bên trái lên, sau đó đôi mắt nhỏ lồi ra.

"Một người nằm trên xe ngựa thật là thoải mái."

Hàn Nghệ lăn qua lăn lại, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Hùng Đệ khoác một tay lên vai Tiểu Dã, đi theo đội ngũ, trong đôi mắt nhỏ còn tràn đầy u oán.

Bỗng nhiên trong chiếc xe ngựa phía sau đột nhiên có một cái đầu nhỏ ló ra, chính là Mộng Đình, cười hì hì nói: "Tiểu Béo, Tiểu Dã, sao các đệ đi bộ rồi."

Hùng Đệ méo miệng, nói: "Đừng nói nữa, bọn đệ cược thua Hàn đại ca, bây giờ đang chịu phạt."

Mộng Đình cười khanh khách nói: "Đáng đời, ai bảo các đệ cược với hắn, Tiểu Nghệ ca rất giảo hoạt."

Chợt nghe Mộng Nhi nói: "Tiểu Béo, có muốn lên xe của bọn tỷ không."

Sắc mặt Hùng Đệ liền vui vẻ.

Hàn Nghệ vội ngồi dậy, nói to: "Này này này, làm gì đấy, làm phản hả, chú ý hình tượng một chút được không, tốt xấu gì các cô cũng là người nổi tiếng, sao có thể dễ dàng mời nam nhân lên xe chứ, muốn mời cũng phải mời ta trước nè!"

Sau một phen trêu chọc, Mộng Nhi, Mộng Đình làm gì còn dám lên tiếng.

Hùng Đệ ngẩng cái đầu béo lên, hừ một tiếng, nói: "Tiểu Dã, chúng ta đi ra sau tìm bọn Đông Hạo ca đi."

Tiểu Dã gật đầu, hai tiểu tử kia lập tức quay đầu đi ra sau.

Hàn Nghệ dặn dò: "Này, đừng có làm biếng, đặc biệt là Tiểu Béo đệ đó, huynh đang giúp đệ giảm béo đấy biết không."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK