***
"Mị Nương! Nàng thấy sao?"
Lý Trị đứng ở trong đình, nhìn Hàn Nghệ và Mộng Nhi ra khỏi hoa viên, chậm rãi hỏi.
Võ Mị Nương thưởng thức bài tú lơ khơ trong tay, trong mắt lóe len quang mang khác thường, cười nói: "Thiếp cho rằng, bài tú lơ khơ này chơi rất vui nha!"
Lý Trị quay đầu, cười cười liếc nhìn Võ Mị Nương, nói: "Nàng cũng biết trẫm không có hỏi cái này."
Võ Mị Nương nói: "Vậy không biết bệ hạ hỏi cái gì?"
"Hàn Nghệ."
Lý Trị nói thẳng.
Võ Mị Nương hơi trầm ngâm, nói: "Đúng là một nhân tài có thể bồi dưỡng."
Lý Trị cười, ngồi trở về, nói: "Trẫm lúc trước nghe nói hắn từng tự so mình với Hàn Tín, còn tưởng rằng kẻ này chẳng qua chỉ là hạng bốc phét. Nhưng hôm nay gặp được, ngược lại phải khiến trẫm lau mắt mà nhìn, tuy rằng vẫn không thể so với Hàn Tín."
Võ Mị Nương đột nhiên cắt lời Lý Trị, nói: "Lời này của bệ hạ sai rồi."
Lý Trị khó hiểu nhìn nàng.
Võ Mị Nương nói: "Chuyện Hàn Nghệ tự so với Hàn Tín, thiếp cũng từng nghe bệ hạ nói qua, nhưng Hàn Nghệ nói cũng không sai, Hàn Tín khi cỡ tuổi hắn, cũng không bằng hắn. Nếu cho Hàn Nghệ một cơ hội, thì rốt cuộc hắn có sánh vai được với Hàn Tín hay không, điều này cũng chưa có phát sinh, vì vậy hiện tại bảo Hàn Nghệ nói bốc phét, đúng là có hơi bất công!"
Lý Trị sửng sốt, gật đầu nói: "Nàng nói cũng đúng." Nói tới đây, y lại khẽ thở dài, nói: "Chỉ tiếc Hàn Nghệ xuất thân hèn mọn, lại còn là một kẻ mở thanh lâu."
Võ Mị Nương nghe vậy trong lòng có chút không vui, bởi vì phụ thân nàng cũng giống Hàn Nghệ, thế là thốt lên: "Nhớ khi xưa Mã Chu không phải cũng như thế sao?"
Ngữ khí có mang chút ủy khuất. Mã Chu và Võ Sĩ Hoạch xuất thân không sai biệt lắm, cũng đều lao lực vì nước mà chết. Nhưng đãi ngộ khi làm quan, thì hơn kém nhau rất nhiều. Mã Chu được rất nhiều người tôn kính, sau khi chết cũng được quốc tang bậc cao nhất, di thể còn được chôn cất ở lăng mộ Lý Thế Dân. Còn Võ Sĩ Hoạch mặc dù chức quan tuy cũng không nhỏ, nhưng lại bị người người khinh bỉ, cũng chỉ vì ông ta xuất thân buôn bán. Cho dù là danh tiếng, hai người cũng không cùng một cấp bậc. Võ Mị Nương vẫn vô cùng sùng bái phụ thân nàng, trong lòng vẫn luôn có chút oán hận đối với điều này.
Không phải nàng ghen tị với Mã Chu, nàng chỉ là cảm thấy bất công cho phụ thân mình.
Lý Trị cũng không biết là có nghe hiểu hay không, khoát tay một cái nói: "Mã Chu bất đồng, Mã Chu được phụ vương coi trọng từ trước, cũng đã dựa vào học thức của mình nhập sĩ rồi, chỉ là ban đầu đầu chưa được coi trọng thôi."
Võ Mị Nương lại nói: "Thiếp lại nghĩ rằng, mặc dù là so về giai đoạn ban đầu nhập sĩ, Hàn Nghệ cũng hơn xa Mã Chu."
Lý Trị kinh ngạc nói: "Nói rõ xem?"
Võ Mị Nương nói: "Bệ hạ quên rồi sao, Hàn Nghệ còn từng lập kỳ công."
Lý Trị đột nhiên nhớ tới gì đó, nói: "Ý nàng là chuyện bình định Dương Châu?"
Võ Mị Nương gật gật đầu nói: "Lúc ấy phản quân khí thế như rồng, Dương Châu tràn đầy nguy cơ, là nhờ Hàn Nghệ dựa vào sức một mình bảo vệ cả Dương Châu. Công lao lần ấy cực lớn, nhưng chỉ vì hắn xuất thân hèn mọn, vì vậy công lao đều được ghi trên đầu Dương gia, nhưng bệ hạ vẫn có phong thưởng cho hắn làm một đội trưởng, chỉ có điều không biết trong đó xảy ra chuyện gì, Hàn Nghệ lại đi tới Trường An, cũng không được phong thưởng."
Lý Trị bừng tỉnh đại ngộ, nói: "Đúng, đúng nhỉ, trẫm nhớ ra rồi. Nhớ lúc ấy trẫm còn cảm thấy trận chiến Dương Châu kia thật là kỳ lạ. Từ xưa đến nay, hình như vẫn là lần đầu xuất hiện, trẫm còn nói với nàng chuyện này. Đúng rồi, vì sao Hàn Nghệ không được phong thưởng nhỉ, ngược lại còn chạy đến Trường An mở thanh lâu nữa." Dừng một chút, y lại nói: "Nhưng chỉ dựa vào điểm này, cũng không thể nói lên Hàn Nghệ hơn xa Mã Chu."
Võ Mị Nương lại nói: "Mã Chu lúc trước sở dĩ được Thái Tông Thánh Thượng thưởng thức, mấu chốt ở chỗ một bài văn kia, thiếp cũng đã đọc qua bài văn đó. Tuy rằng có chỗ hơn người, nói ra rất nhiều lợi và hại khi ấy, nhưng trong đó đa số là đạo lý mà tiền nhân đã từng đề cập qua. Nhưng mà luật độc quyền của Hàn Nghệ, tựa hồ chưa bao giờ có. Ý tưởng này đúng là lớn mật, nhưng có tính tham khảo cực lớn, hơn nữa vô cùng thực dụng, cũng không phải là nói bốc nói phét. Nếu có thể vận dụng tốt, thì có lẽ đúng như lời hắn nói, Đại Đường ta sẽ càng tiến xa thêm, điều này nhìn sao cũng thấy tốt hơn."
Nàng mặc dù không có nói rõ, nhưng ý tứ đã vô cùng rõ ràng.
Mã Chu và Hàn Nghệ đều xuất thân hèn mọn, Mã Chu lấy văn nhập sĩ, lấy một bài văn để được Thái Tông thưởng thức. Hàn Nghệ thì dùng võ nhập sĩ, luật độc quyền của hắn cũng vô cùng xuất sắc, nếu Thái Tông Hoàng Đế có thể vì một bài văn, mà đặc biệt đề bạt Mã Chu, vì sao ngươi lại không thể vì một cái luật độc quyền, mà đặc biệt đề bạt Hàn Nghệ. Như vậy ngươi có phải cũng có thể có được một 'Mã Chu' của riêng mình rồi không?
Lý Trị trầm mặc không nói gì, mặc dù y không mở miệng, nhưng những lời này của Võ Mị Nương, đã đả động y.
Thiên tử triều nào, thần tử triều đó.
Hiện giờ ở trong triều đình, vẫn là đại thần thời kì Trinh Quán lưu lại, cũng không có thay đổi quy mô lớn, hơn phân nửa thay đổi đều là vì Trưởng Tôn Vô Kỵ muốn diệt trừ phe đối lập. Lý Trị ở trong triều ngay cả một thân tín cũng không có. Nhưng mà, triều đình đều là ở trong tay tập đoàn Quan Lũng, phái đối lập tuy rằng còn có sĩ tộc Sơn Đông, nhưng những sĩ tộc này vẫn luôn không hoà hợp với hoàng thất, luôn muốn làm đối phương khó chịu.
Cho nên, quan hệ trong chuyện này vô cùng phức tạp, mặt sau trực tiếp dính đến lợi ích gia tộc. Mà Hàn Nghệ là một kẻ độc thân một mình, xuất thân hèn mọn, không có bất kỳ quan hệ nào với triều đình, cũng không thuộc về bất kỳ phe phái nào. Nếu đề bạt Hàn Nghệ, vậy chắc chắn sẽ là người của Hoàng đế. Đây cũng giống như Mã Chu lúc ấy, Lý Thế Dân đề bạt hàn môn, cũng là vì để làm suy yếu thế lực của sĩ tộc trong triều.
Xuất thân không tốt, ở một thời điểm nào đó, lại chính là tốt nhất.
Đối với Lý Trị bây giờ mà nói, y cần chính là một người như vậy.
Đương nhiên, nếu Hàn Nghệ chỉ là một kẻ tài trí bình thường, vậy thì có đề bạt lên cũng vô dụng. Nhưng tài nghệ Hàn Nghệ triển lộ ra, khiến Lý Trị cảm thấy đây là một kẻ có thể bồi dưỡng.
Thế này đã đủ rồi.
Trước đó, một câu 'Sau lưng một người đàn ông thành công, là một người phụ nữ vĩ đại' của Hàn Nghệ, đã đề cao rất lớn địa vị của Võ Mị Nương trong lòng Lý Trị, một câu nói kia khiến Lý Trị cảm thấy, phía sau mình phải có một nữ nhân như vậy, thì mình mới có thể an tâm.
Tuy đây là lần đầu Võ Mị Nương gặp mặt Hàn Nghệ, nhưng một câu nói kia của Hàn Nghệ có ý nghía vô cùng trọng đại đối với nàng. Nàng đương nhiên biết đây là hắn giúp nàng, cho nên có qua thì phải có lại thôi, nên mới khuyên Lý Trị đề bạt Hàn Nghệ.
Nhưng tâm động không phải là hành động, Lý Trị không có tiếp lời lúc này, khiến Võ Mị Nương có chút thất vọng, nàng biết rằng Lý Trị vẫn còn có kiêng kị.
"Tiểu Nghệ ca, ngươi đã thua 110 cái máy dệt vải, vì sao còn vui vẻ như vậy?"
Sau khi rời khỏi hoa viên, Mộng Nhi thấy Hàn Nghệ như gặp gió xuân, lại không nói lời nào, khóe miệng mỉm cười, có vẻ cực kỳ vui vẻ, không khỏi sinh lòng tò mò, vì thế dò hỏi.
Hàn Nghệ ngẩn ra, nói: "Ta trông rất vui vẻ hay sao?"
Mộng Nhi gật gật đầu.
Sặc! Xem ra là cao hứng hơi quá. Hàn Nghệ đương nhiên cũng sẽ không nói mình không vui. Cười nói: "Có thể chơi bài với Hoàng thượng, đây là vinh hạnh bực nào, ta vì sao không vui. Về phần một trăm mười cái máy dệt vải kia, thì tính là cái gì, ta nói Mộng Nhi cô cũng thật là, hiện giờ giá trị con người hiện tại của cô là một trăm quan, cũng đừng không phóng khoáng như thế chứ." Nghĩ thầm rằng, ở hậu thế ăn bữa cơm Buffett đều là vài triệu đô la Mỹ. Hơn mười quan tiền cùng Hoàng thượng chơi bài, con mẹ nó, giá của hoàng đế Trung Quốc chúng ta quá rẻ rồi.
Mộng Nhi xì nói: "Cái gì giá trị con người một trăm quan? Ngươi cũng không cho ta nhiều tiền như vậy?"
Hàn Nghệ sửng sốt một lát, đích xác, từ bắt đầu đến hiện tại, Mộng Nhi các nàng đều chưa được lĩnh một đồng tiền nào, hơi có vẻ áy náy nói: "Không có biện pháp, ta hiện tại cũng không kiếm tiền được nha, nếu kiếm tiền, nhất định sẽ không bạc đãi cô nha."
Mộng Nhi cười khúc khích, nói: "Ta chỉ tùy tiện nói một chút. Ngươi còn tưởng thật, kỳ thật tiền này, ta cũng không quá coi trọng, hiện giờ Phượng Phi Lâu so với Phượng Phi Lâu trước kia thì tốt hơn nhiều, chỉ cần ngươi có thể làm cho ta ở lại Phượng Phi Lâu như vậy đủ rồi."
Hàn Nghệ cứ thế ngẩn ra, ngơ ngác nhìn Mộng Nhi, trong mắt lóe ra nước mắt.
Mộng Nhi bị hắn nhìn lại càng thẹn thùng hơn. Nói: "Tiểu Nghệ ca, ngươi nhìn ta như vậy làm gì?"
Hàn Nghệ cảm khái nói: "Nếu mỗi người cũng nghĩ như cô, thì thật là tốt biết bao a!"
"Tiểu Nghệ ca, ngươi ngươi thật sự là một gian thương." Mộng Nhi vừa nghiêng đầu, bước nhanh tới phía trước.
Không tốt! Bại lộ tâm tư. Hàn Nghệ đuổi bám chặt theo, khuyên can mãi. Lúc này mới chọc cho Mộng Nhi mỉm cười lại.
Trở lại khu lều trại ngoài thành, thần kỳ là đám người Hùng Đệ không ở chơi bài, mà đang ở lều ngoài chơi đấu gậy, Tiểu Béo ngốc kia nhảy lên và rống to uy lực như hổ, khiến người vây xem một bên cười đến lăn lộn.
Hàn Nghệ đứng ở một bên mỉm cười một hồi lâu, mới trở lại trong lều vải.
"Phù!"
Hàn Nghệ nằm ở trên chiếu, nhẹ nhàng mở miệng thở. Sắc mặt dần dần trở nên ngưng trọng, tuy rằng hắn thua một trăm mười cái máy dệt vải, nhưng chuyến này đối với hắn mà nói, thật sự mang ý nghĩa nhiều lắm.
Đáng giá! Tuyệt đối đáng giá mà!
Ngày thứ hai, đội ngũ lại tiếp tục xuất phát, đi về hướng Vạn Niên Cung.
Tuy rằng chơi bài tú lơ khơ vô cùng vui vẻ, nhưng bài tú-lơ-khơ bất cứ lúc nào cũng có thể chơi, Lý Trị vẫn vô cùng quý trọng những phong cảnh trên đường đi, gặp được cảnh đẹp, dù sao cũng phải dừng lại ngắm nghía tận hưởng một phen, cũng không lại gọi Hàn Nghệ đến chơi bài nữa.
Hàn Nghệ cũng là không vội, cũng thường thường tìm các loại lý do, mang theo đám người Tiểu Béo, Tiểu Dã đi chân núi vui đùa một chút, đi bờ sông ngắm cảnh, đương nhiên, chủ đề vẫn là kinh tế nửa giờ.
Đi tới mười ngày, rốt cục đi tới nơi.
Chỉ thấy phía xa xa là một tòa núi lớn nguy nga, ngọn núi cao nhất xông thẳng lên trời, giống như đăng thiên chi đài, nhìn ra ít nhất hơn 1000m, bốn phía nước biếc vờn quanh, thác nước bay thẳng xuống dưới.
Đúng là, nhìn ngang ngàn nham thạch đua nhau, thúy lãng liên thiên; nhìn nghiêng ngọc phong như gọt, nguy nga trong mây.
Giương mắt nhìn lại, không ít chùa miếu, đạo quán chằng chịt.
Mà ở giữa nơi xanh um tươi tốt kia, còn cất giấu một tòa cung điện hùng vĩ, quy mô rất lớn, chợt ẩn chợt hiện trong rừng, đây chính là Vạn Niên Cung.
Vạn Niên Cung này được xây dựng từ triều Tùy, tên là Nhân Thọ Cung, ở trong này xây dựng cung điện, cũng không có ý tứ gì khác, chính là chuyên dùng cho Hoàng đế nghỉ hè, Lý Trị đăng cơ tới nay, cũng là lần đầu đến đây.
Chỉ thấy gác cao đình đài, hành lang dài vờn quanh, phòng xá ngang ngang dọc dọc, đài tạ so le giao nhau.
Xa xa nhìn lại, vô cùng đồ sộ!
Nghệ thuật xây dựng của Trung Quốc, liền hòa hợp với sơn thủy, nhìn tựa như nhân gian tiên cảnh, vô cùng xinh đẹp, nếu như là ở trên bình nguyên, khả năng kiến trúc chỉ kém Âu Châu hùng vĩ kia chút chút.
"Woa! Thật đẹp a!"
Đám người Hùng Đệ, Tiểu Dã, Mộng Nhi đứng ở trước núi, nhìn lên cung điện, không khỏi phát ra từng trận ngạc nhiên thán phục.
Đông Hạo là một người Phù Tang, làm sao đã từng gặp cung điện quy mô bực này, nhìn đến si ngốc, phỏng chừng trong lòng của y suy nghĩ, hoá ra cung điện còn có thể được xây dựng như vậy.
"Hàn đại ca, lát nữa chúng ta sẽ ở chỗ đó sao?"
Hùng Đệ lôi kéo ống tay áo của Hàn Nghệ, kích động không thôi mà hỏi.
Hàn Nghệ gật gật đầu nói: "Đương nhiên, chúng ta còn phải diễn kịch nói, dĩ nhiên không thể ở cách chỗ Hoàng thượng quá xa."
Lời tuy như thế, nhưng trong lòng của hắn cũng cao thấp bồn chồn, nếu chẳng may lại bảo bọn họ ở lều trại, vậy thì kịch nói này thật tâm không có cách nào diễn nữa, tốt xấu cũng cho cái phòng ở để ở a.
Vào cung đầu tiên tất nhiên là Hoàng thượng, đại thần, cung nữ, dù sao cuối cùng mới đến lượt Hàn Nghệ và tạp dịch liên can, bởi vì tạp dịch còn phải làm việc khổ cực, dọn dọn dẹp dẹp, đâm đâm chọc chọc.
Hàn Nghệ bọn họ cũng không tốt hơn chỗ nào, bởi vì còn có một chút đạo cụ, nhưng hắn lại không mang bao nhiêu người, chỉ có thể cùng phụ giúp đám người Động Hạo dọn dẹp.
"Tiểu Dã, ta với đệ đổi đi, ta tới nâng cái nặng này cho."
Hùng Đệ ôm một hộp gỗ nhỏ, khi thấy Tiểu Dã khiêng một thùng nặng, liền vội vàng đi tới, muốn đổi cho Tiểu Dã.
Tiểu Dã lắc lắc đầu nói: "Không sao đâu, đệ khiêng được."
Hùng Đệ híp híp mắt, vểnh cặp môi dày lên nói: "Bình thường luôn là đệ giúp ta, thân thủ của ta tuy rằng không tốt lắm, nhưng còn có chút khí lực, để cho ta giúp đệ một lần."
Tiểu Dã sửng sốt một lát, ngây ngô cười.
Hai người lập tức trao đổi đạo cụ trong tay.
Hùng Đệ rất là có khí lực khuân vác, khiêng hòm nặng như thế, mà vẫn như giẫm trên đất bằng, cùng Tiểu Dã hi hi ha ha đi vào trong cung, tuyệt không ngại mệt.
"Hàn Nghệ Phượng Phi Lâu có ở đây không?"
Chợt nghe thấy một giọng nói the thé vang lên.
Hàn Nghệ vừa thấy, đúng là thái giám lùn kia, vội vàng nói: "Ta ở trong này."
Thái giám lùn kia nhìn thấy Hàn Nghệ còn đang khiêng đạo cụ, vội vàng gọi vài người lao dịch đến, giúp đám người Hàn Nghệ khuân đồ.
Việc này khiến Hàn Nghệ cảm thấy áp lực giảm bớt đi ít nhiều, nhưng Hùng Đệ bọn họ cũng đều chịu khổ chịu mệt đã quen, cũng không thấy được những lao dịch kia đê tiện hơn so với chính mình, không cần bọn họ hỗ trợ, tự mình khiêng đi lên phía trước.
Thái giám lùn nói: "Hàn Nghệ, bệ hạ đặc biệt phân phó, người của Phượng Phi Lâu các ngươi, sẽ ở Lục Ba Các."
Lục Ba Các? Ai má ơi, nghe thì chính là cao cấp, đại khí, cao đẳng nha! Trận bài kia cuối cùng cũng đã nảy sinh một chút hiệu quả rồi. Hàn Nghệ cảm động khóc như mưa, chỉ sợ ở lều trại, buổi tối còn phải lo lắng dã thú đánh bất ngờ.