Mục lục
Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch: mafia777

***

Hàn Nghệ đợi suốt một ngày trong tiểu viện, mãi đến xế chiều mới cùng Tiểu Dã rời đi.

Bọn Hàn Nghệ vừa mới rời đi, Trương Kiếm Ba liền chạy ra tiểu viện, nghe ngóng xung quanh một chút, sau đó lại vào bên trong nói với bọn Đàm Động: "Xem ra hắn không lừa chúng ta, xung quanh không có ai theo dõi cả, bây giờ chúng ta có thể rời đi rồi."

Bành Tĩnh nói: "Vậy hiện tại chúng ta làm sao bây giờ?"

Đàm Động nhìn về phía Ngũ Văn Hiên nói: "Lão Ngũ, ngươi thấy thế nào?"

Ngũ Văn Hiên hơi trầm ngâm nói: "Ta thấy nên đánh cược một lần, Hàn Nghệ bây giờ là Giám Sát Ngự sử, nghe nói còn rất được bệ hạ coi trọng, mà bọn họ chỉ là muốn chúng ta đi đối phó một tên lừa đảo, không lý nào hắn lại vì đối phó một tên lừa đảo, mà giết bốn người chúng ta. Nếu như vậy, sao không giết tên lừa đảo kia đi, như vậy chẳng phải dễ dàng hơn sao."

Đàm Động gật đầu, quay sang Trương Kiếm Ba hỏi: "Tiểu Ba, ngươi nghĩ sao?"

Trương Kiếm Ba nói: "Lão đại, mạng của ta là do huynh cứu, huynh nói thế nào thì như thế ấy."

Bành Tĩnh thành thật nói: "Lão đại, ta thấy Hàn Nghệ nói rất có lý, tuổi chúng ta cũng không còn nhỏ nữa, đến lúc chúng ta già rồi, cho dù chúng ta có kiếm được nhiều tiền đi nữa, cũng không có sức mà tiêu xài. Dù sao bây giờ chúng ta vẫn sống, sao không thử một chứ."

Đàm Động gật đầu, lại trầm ngâm một lát, nói: "Được! Chúng ta tin hắn lần này."

...

"Hàn đại ca, bọn họ đều là người của Trần Thạc Chân, mà Trần Thạc Chân lại chết trong tay huynh, huynh không sợ bọn họ trả thù sao?"

Tiểu Dã ngước đầu lên, vẻ mặt tò mò hỏi.

Hàn Nghệ cười nói: "Đương nhiên là sợ chứ! Bằng không hôm nay ta cũng đã không dẫn đệ theo rồi, chỉ là hiện nay ta đang thiếu những nhân tài như thế. Tiểu Dã, đệ theo ta lâu nhất, hẳn là hiểu ta am hiểu nhất là cái gì mà. Nhưng hiện giờ ta đang nổi tiếng bên ngoài, Trường An có rất nhiều người biết ta, ta rất khó ra mặt. Nhưng mánh khóe lừa bịp vẫn là thủ đoạn mạnh nhất của ta, thế nên cách duy nhất chính là đào tạo vài người để thay ta ra mặt."

Hắn không hề giấu diếm bất kỳ điều gì đối với Tiểu Dã, bởi vì lần đầu tiên hắn đi lừa khi tới Đường triều, thì vừa vặn bị Tiểu Dã gặp được.

Tiểu Dã nghi hoặc nói: "Hàn đại ca, bây giờ chúng ta đã có tiền rồi. Huynh còn định đi lừa gạt nữa sao?"

Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Mánh khóe lừa người không đơn giản chỉ là nhắm vào tiền tài. Hiện giờ ta ở trong triều đắc tội không ít người, tình hình thật ra không lạc quan như mặt ngoài, có những lúc cần phải sử dụng cái nghề cũ này. Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, bốn người bọn họ chẳng qua chỉ là thêm bốn miệng ăn mà thôi, nhưng có lẽ trong tương lai có thể giúp ta nhiều việc, tính thế nào cũng không thiệt."

Tiểu Dã nói: "Nhưng ngộ nhỡ bọn họ chạy mất thì sao? Chúng ta thật ra cũng không có phái người trông chừng họ."

Hàn Nghệ cười nói: "Nếu là vậy thì thật ra cũng là chuyện hay đối với ta, ít nhất nó chứng minh bọn họ không đáng tin. Bây giờ chạy, dù sao vẫn tốt hơn là trong tương lai họ làm hỏng việc của ta vào thời khắc mấu chốt. Lúc này cứ xem là một thử thách để chúng ta bắt đầu tín nhiệm lẫn nhau đi."

Tiểu Dã gật đầu, lại hỏi: "Nhưng mấy người bọn họ thật sự có thể lừa được tên Tạ Huy kia sao?"

Hàn Nghệ cười ha hả nói: "Cái này làm sao ta biết được, ta cũng không có bảo bọn họ đi lừa gạt, bọn họ chẳng qua là đi chấp hành nhiệm vụ. Đệ đừng quên, ta mới là hắc thủ sau màn, đệ yên tâm đi, tên lừa đảo Tạ Huy kia lần này xác định rồi."

Kỳ thật ban đầu Hàn Nghệ định làm 7 ngày liên tục cho nam nhân, 'Ngày phụ nữ' thật ra cũng không để ý tới. Dù sao các nàng cũng hiểu được, nam nhân đã ngừng mấy tháng, 'Ngày phụ nữ' thì chưa dừng một ngày. Thế nên an bài như vậy, cũng coi như là hợp tình hợp lý. Nhưng sự thật là chỉ mấy ngày không đến hẻm Bắc, nữ nhân lại bắt đầu không nhịn được rồi, đặc biệt là hẻm Bắc bây giờ đã hoàn toàn rực rỡ hẳn lên, toàn thành đều đang xôn xao về buổi trình diễn thời trang sắp tới ở hẻm Bắc. Các nữ nhân rất là mong chờ, hi vọng 'Ngày phụ nữ' đến sớm một chút, không khỏi oán trách Hàn Nghệ vài câu, cảm thấy mấy ngày dành cho nam nhân cũng quá dài rồi.

Mãi đến hôm nay, 'Ngày phụ nữ' rốt cuộc cũng tới giữa ngàn tiếng hô vang, thản nhiên buông xuống hẻm Bắc.

Lúc này mới sáng sớm, trước hẻm Bắc đã đậu đầy ngựa xe và kiệu.

Từng nhóm quý phụ, thiếu phụ, thiếu nữ kết bạn cùng nhau đến hẻm Bắc.

Trước kia khi các nàng đến hẻm Bắc, các hoạt động đều là do Phượng Phi Lâu sắp xếp, hoặc là chơi cờ, hoặc là tham gia đại hội giao lưu ẩm thực,. Nhưng mà bây giờ Phượng Phi Lâu cũng không cần thiết phải làm mấy thứ này nữa rồi, các cửa hiệu san sát nối tiếp nhau hai bên đường cũng đủ để làm các nàng bận tíu tít cả rồi. Cho nên dù Phượng Phi Lâu có muốn làm hoạt động gì, các nàng cũng chưa chắc đã tham gia.

Mục đích hôm nay các nàng tới đây chỉ một, đó là đi dạo phố, đi dạo phố không hề cố kỵ gì.

Đây tuyệt đối là một ngày đáng để kỷ niệm.

Phụ nữ rốt cuộc có thể đi dạo phố rồi.

Phải biết rằng dạo phố chính là thiên phú của phụ nữ, chỉ là ở trong xã hội nam quyền cổ đại này, đã hạn chế đặc tính này của phụ nữ.

Chuyện này một khi đã khơi thông, thì thật sự rất khủng bố.

Chỉ thấy các cửa tiệm đều đông nghẹt phụ nữ, họ lôi kéo khuê mật hoặc người thân của mình đi hết tiệm này đến tiệm khác, vô cùng hưng phấn.

Đương nhiên các cửa hiệu cũng thống nhất đổi nhân viên phục vụ thành nữ, từ đầu đường đến cuối phố đều là nữ nhân, dù là trong quán rượu, cũng là nữ, đây đúng là ngày tết của chị em phụ nữ.

Đám chủ tiệm hiển nhiên là cười không khép miệng được, bởi vì bên ngày nam nhân sau ba ngày cao trào, thì tình hình buôn bán đã giảm sút. Nhưng mới là 'Ngày phụ nữ' đầu tiên, mà đã buôn bán đắt đỏ như thế, tiền cũng đang chảy ào ào vào ví của họ. Độ tiêu tiền của đám nữ nhân, khiến bọn họ nhìn trân trối.

Nhất là cửa hàng son phấn của Rama Sayyid, quả thật là cung không đủ cầu. Chỉ mỗi tấm biển " Mỹ nhân" này thôi, đã phải đi vào một chuyến, ai không đi chẳng phải là nói với người khác mình không phải là mỹ nhân sao?

Thế nên không cần biết mua hay không mua, mỗi một nữ nhân đều vào nhìn một chút.

Vì để tối ưu lợi ích cho các chủ quán, Hàn Nghệ đã cho trình diễn thời trang vào buổi chiều, còn buổi sáng, mọi người cứ thỏa thích mua sắm là được.

Hậu viện Phượng Phi Lâu vẫn luôn rộn rã, lúc này lại vắng ngắt rồi, bởi vì các nàng Mộng Nhi cũng theo Lưu Nga đi dạo phố rồi. Dù sao từ sau khi hẻm Bắc mở chợ tới nay thì đều là ngày nam nhân, vì vậy các nàng Mộng Nhi cũng không tiện dạo phố, chỉ biết ở nhà cả ngày. Hằng ngày nghe động tĩnh náo nhiệt bên ngoài, các nàng Mộng Nhi đã sớm sốt ruột rồi. Sáng sớm hôm nay, họ không màng tới sự ngăn cản của Hàn Nghệ, quăng hết mấy cái danh hiệu đại minh tinh gì đó sang một bên, cùng nhau nắm tay đi ra ngoài.

Mà trong hậu viện chỉ còn dư lại đám nam nhân già. Bọn Đông Hạo, Tang Mộc, Tá Vụ đều chạy về phía sau xưởng mộc, bởi vì bọn họ đều xuất thân là thợ thủ công, có chung tiếng nói với đám thợ ở đó, vì vậy không làm gì là lại chạy ra đấy.

Về phần Hàn Nghệ, nói rảnh thì cũng không rảnh. Bởi vì lát nữa đến buổi trình diễn thời trang chắc chắn hắn sẽ phải ở hiện trường, nhưng nếu nói không rảnh, thì thật ra cũng không có gì để làm, chỉ đi đi lại lại, chứ cũng chả làm gì.

Kết quả là hắn và ba người Hùng Đệ, Tiểu Dã, Đỗ Tổ Hoa chơi đá bóng trong sân.

Hiện giờ đá bóng cũng na ná đá cầu, bốn người mỗi người đứng một bên, đá bóng qua lại, bóng rơi xuống đất ở chỗ ai thì người đó coi như thua.

"Tiểu Béo, xem đây."

Hàn Nghệ dùng ngực đỡ bóng, một cước đá qua chỗ Hùng Đệ.

Đừng thấy Hùng Đệ mập mạp vụng về, nhưng tư thế cũng không tệ, nhấc cái mông mập, hai chân co lại, đầu béo ngẩng lên, giống như một con cua lắc trái lắc phải, nhắm chuẩn điểm rơi quả bóng. Đáng tiếc, bóng thì đụng được, nhưng cổ quả ngắn, lực đi không đủ, thế là quả bóng bay đến chính giữa chỗ bốn người đang đứng.

"Ai u!

Hùng Đệ nhanh chóng lấy tay che hai mắt, tựa như không dám nhìn bi kịch sắp phát sinh.

Nhưng lời còn chưa dứt, một thân ảnh gầy gò vọt đến chính giữa, chỉ thấy Tiểu Dã một tay chống trên mặt đất, dang hai chân ra, tựa như một vòng của cánh quạt, rồi nghe bộp một tiếng, bóng bay về phía Đỗ Tổ Hoa.

Má, đây tuyệt đối là hack!

Hàn Nghệ nhìn mà choáng váng, hắn đột nhiên cảm thấy Tiểu Dã mà chơi hoạt động thể thao, thì chẳng khác gì bật hack.

Hùng Đệ cũng rất vui mừng, sở dĩ nó chọn đứng ở bên cạnh Tiểu Dã, là vì nó có đá bóng tới đâu thì Tiểu Dã cũng có thể cứu được.

Mà Đỗ Tổ Hoa thì mải lo nhìn Tiểu Dã đỡ bóng, đến khi định thần lại, quả bóng đã bay đến chỗ nó rồi. Cước pháp của Tiểu Dã là không thể nghi ngờ, vừa chuẩn vừa nhanh, nhưng lần này dường như nó dùng lực quá mạnh, quả bóng bay đi rất nhanh.

Cũng may Đỗ Tổ Hoa khá thông minh, nhanh chóng ngồi xổm xuống, bóng bay sợt qua đầu nó, chỉ thấy da đầu mát lạnh, đủ biết là nhanh thế nào.

Đúng lúc này, bông nghe được một tiếng gọi thanh thúy: "Hàn Nghệ."

Chỉ thấy một bóng hình xinh đẹp từ ngoài cửa đi vào, đúng là Dương Phi Tuyết.

Nhưng không biết xui xẻo làm sao, quả bóng vừa lúc bay về phía Dương Phi Tuyết.

Dương Phi Tuyết đâu có nghĩ sẽ có chuyện như vậy, nhất thời bị dọa cho choáng váng, đôi mắt sáng ngời mở to.

"Cẩn thận."

Nói thì chậm, nhưng khi đó nhanh, bên cạnh bỗng có một bàn tay thon đặt lên vai Dương Phi Tuyết, trực tiếp đè Dương Phi Tuyết xuống, chỉ thấy một bắp chân thon dài lăng không nhảy lên. Cái chân dài này, nếu mà mang thêm tất chân, tuyệt đối có thể làm cho vô số nam nhân chảy máu mũi.

Chỉ là dường như chủ nhân của đôi chân dài tới nách này không có chủ ý khêu gợi, trực tiếp một cước sút bóng đi.

Vèo một tiếng!

Bóng như một viên đạn bay vào giữa sân, vừa lúc bay về phía Hàn Nghệ đang đứng.

Đây chẳng lẽ là Vô Ảnh Cước trong truyền thuyết sao?

"Hãy xem cú vô lê của ta đây! Hây!"

Hàn Nghệ cũng không biết là do hứng thú kéo đến, hay bị cái chân dài kia thu hút, cố ý muốn ra vẻ trang bức gì đó. Tóm lại là hắn nhảy thật cao lên, làm một cú xe đạp chổng ngược, sút bóng bay đi, rất là soái khí. Làm một kẻ lừa đảo, thì bất cứ môn gì có thể đánh bạc được đều phải học, chẳng hạn như là đá banh, golf, đua xe, đều không nói chơi.

Chỉ là...!

"Chết mịa!"

Hàn Nghệ đang treo trên không, bỗng nhận ra một vấn đề rất nghêm trọng, nhưng hắn còn chưa kịp nghĩ nhiều, thì đã ngã xuống đất.

"Bịch!"

"Khụ khụ khụ!"

Lưng Hàn Nghệ đập mạnh xuống đất, còn bị dội lên một cái, thở cũng không nổi, ho sặc, cả khuôn mặt nhăn nhó, đau tới chết đi sống lại. Chết tiệt, quên mất đây là sân đá chứ không phải sân cỏ, lão tử thề lần sau không bao giờ trang bức trên sân đá nữa.

Tiểu Dã, Đỗ Tổ Hoa vội vàng chạy tới, đỡ Hàn Nghệ dậy.

Nhưng khi vừa đứng lên, thì chợt thấy một luồng kình phong đánh úp lại.

Ba người quay đầu lại nhìn, chỉ thấy quả bóng đáng chết kia lại bay tới, càng muốn chết hơn, là nó lại bay về hướng Hàn Nghệ.

Hoá ra Dương Phi Tuyết cũng không phải một nữ nhân nhu mì bánh bèo gì, mà là một cô gái hiếu động. Săn thú, đá bóng gì cũng tinh thông, mới rồi bị quả bóng hù dọa, nên có chút choáng váng, giờ lấy lại tinh thần, khi thấy quả bóng bay tới, thì không khỏi mừng thầm. Đây chính cơ hội tốt trời ban nha, thế là nang hét to, nhân dịp này khoe khoang cước pháp của mình, tung người một cái, một cước đá quả bóng bay về hướng Hàn Nghệ.

Nhưng lại không biết Hàn Nghệ vì trang bức quá đà, mà giờ đang nửa chết nửa sống.

Ta đã tạo nghiệt gì vậy trời!

Hàn Nghệ vừa mới đứng lên, lưng còn cưng đờ, còn phải có người đỡ, đừng nói là vô lê, cho dù là đá thẳng, hắn cũng không đá nổi nữa!

"Cẩn thận."

Hùng Đệ gần đó hét lớn một tiếng, vẻ mặt giống như anh hùng hy sinh vì nghĩa, lập tức hóa thành tiểu phi heo bay tới.

Tiểu Dã và Đỗ Tổ Hoa thấy quả banh thịt Hùng Đệ bay tới, bất giác liền dạt ra hai bên theo bản năng, hoàn toàn quên mất Hàn Nghệ bây giờ căn bản không thể động đậy.

"Không cần phải thế chứ!"

Hàn Nghệ ngoại trừ kêu to một tiếng, thì thật sự không còn cách nào, nước mắt rưng rưng, Tiểu Béo ca ca, đây chỉ là quả bóng thôi mà.

Ầm!

Bụi mù dày đặc bốc lên.

Hàn Nghệ không nói được lời nào, trực tiếp bị Tiểu Béo húc ngã gục.

Đây đúng là tai bay vạ gió mà!

Đối với nam nhân có xu hướng tình dục bình thường, thì trên đời không có gì đau khổ hơn là bị một nam nhân khác húc ngã.

Hàn Nghệ tuy tránh được quả bóng da, nhưng lại hứng phải một quả bóng thịt.

Thế này cũng quá lời rồi!

Lời đến mức khiến Hàn Nghệ cảm động khóc ròng.

"Ai u! Nhẹ chút, nhẹ chút, đau!"

Hàn Nghệ ngôi ở giữa sân, một tay chống eo, thỉnh thoảng lại phun ra một câu xuýt xoa.

"Hàn đại ca, thật xin lỗi, đệ chỉ là muốn cứu huynh, huynh sẽ không trách đệ chứ?"

Hùng Đệ đứng sau lưng Hàn Nghệ, dùng rượu thuốc bí chế của Tiểu Dã để giúp Hàn Nghệ thoa vết thương, miệng không ngừng xin lỗi.

Hàn Nghệ gượng cười nói: "Ta làm sao trách đệ chứ, đê cũng là có lòng tốt, là tại ta bất cẩn thôi."

Hùng Đệ gật đầu lia lịa nói: "Đại ca, huynh có thể nói như vậy, Tiểu Béo an tâm rồi."

Hàn Nghệ rưng rưng nói: "Nhưng Tiểu Béo này, làn sau đệ không được xúc động như vậy nữa, đệ cũng biết đấy, ta đã hứa với cha mẹ đệ sẽ chăm sóc tốt cho đệ, đệ đừng đâm đầu vào nguy hiểm như vậy nữa nha, có làm bị thương hoa cỏ cũng không có gì, nhưng nếu bản thân đệ bị thương, vây cha mẹ đệ nhất định sẽ trách ta, đệ biết ta sợ nhất chính là điều này mà."

Hùng Đệ cười ha hả, nói: "Đệ biết rồi."

Dương Phi Tuyết cũng mặt đầy áy náy nói: "Hàn Nghệ, thật sự xin lỗi, ta..."

Hàn Nghệ lại nói: "Dương cô nương chớ nói vậy, đá banh thôi mà, bị thương là chuyện thường tình, kỳ thật cũng không có gì to tát, không cần phải chuyện bé xé ra to. Ai u, Tiểu Béo, chỗ này xoa nhiều hơn một chút." Nói thế nhưng trong lòng lại rất buồn bực, người bị thương là ta, vì sao an ủi cũng là ta, đây là thế đạo gì vậy!

"Dạ."

Hùng Đệ đáp một tiếng, nhẹ nhàng xoa.

Dương Phi Tuyết mím môi cười, tò mò hỏi: "Hàn Nghệ, ta thấy cú đá đầu tiên của ngươi rất hay, vì sao lúc ta đá banh qua, ngươi lại thờ ơ, còn phải khiến Tiểu Béo cứu ngươi."

"Hả?"

Hàn Nghệ rỉ máu trong lòng, đó là Tiểu Béo cứu ta sao, đó rõ ràng là hại ta mà. Còn nữa, cô không thể chỉ chú ý tới khởi đầu và kết quả thôi, mà còn phải chú ý tới diễn biến ở giữa ra sao nữa chứ! Nhưng lời này đương nhiên không thể nói ra, bằng không thân đã bị thương, còn phải mất mặt, cười ha hả nói: "À, vừa rồi do ta nhìn thấy Dương cô nương, trong lòng rất cao hứng, nên nhất thời không kịp phản ứng."

Hắn vừa dứt lời, bên cạnh liền truyền đến tiếng cười phụt.

Không xong! Thiếu chút nữa quên mất nữ gian thương kia! Hàn Nghệ lập tức quay đầu lại, liếc nhìn nữ nhon thon gầy nhưng không mất sự đầy đặn này, cười tủm tỉm nói: "Mẫu Đơn nương tử, hôm nay Nữ Sĩ Các khai trương buôn bán thế nào?"

Chủ nhân của đôi chân dài tới nách kia, hiên nhiên là Nguyên Mẫu Đơn, hiện giờ đang tới ngồi bên cạnh Hàn Nghệ.

Nguyên Mẫu Đơn mỉm cười liếc nhìn Hàn Nghệ, thấy thần thái hắn khẩn trương, ngược lại cũng không vạch trần hồi này hắn trang bức quá đà, gật đầu nói: "Cũng không tệ lắm."

"Cũng không tệ lắm?"

Hàn Nghệ nhíu mày nói: "Sao có thể, chỉ bằng vào sự trang hòang cua ta, sao chỉ dừng lại ở không tệ lắm, phai là rất rất tốt chứ!"

Dương Phi Tuyết hưng phấn cười nói: "Hàn Nghệ, đây chẳng qua là Mẫu Đơn tỷ khiêm tốn thôi, hiện giờ bên trong Nữ Sĩ Các thật sự chẳng còn chỗ ngồi, quá nhiều người."

"Hóa ra là vậy, làm ta sợ muốn chết, ta đã nói rồi mà, chủ ý của ta sao có thể không thành công chứ!"

"Ồ, đây đều là chủ ý của ngươi sao?" Dương Phi Tuyết tò mò hỏi.

Hàn Nghệ xua tay nói: "Không đáng nhắc đến, không đáng nhắc đến, đây đều là chuyện nhỏ thôi." Miệng nói vậy nhưng ánh mắt lại liếc về phía Nguyên Mẫu Đơn, thầm nghĩ, cô tốt xấu gì cũng nên khen ta vài câu đi chứ, để cho ta bớt xấu hổ.

Trừ ngươi ra, còn có ai nghĩ ra mấy cái này sao. Nguyên Mẫu Đơn từ trước đến nay chuyện gì cũng rõ ràng sòng phẳng nói: "Đúng là nhờ có ngươi."

"Khụ khụ khụ!"

Hàn Nghệ khẩn trương cắt lời Nguyên Mẫu Đơn..., thầm nghĩ, bà nội cô, cần phải sòng phẳng vậy sao, nói vài lời cảm kích, giúp ta thổi kèn, à không, thổi phồng một chút thì có chết à? Cô không thấy hồi nãy ta chật vật cỡ nào sao. Tóm lại dù sao cũng phải đổi chủ đề, thế là không thèm để ý đến Nguyên Mẫu Đơn nữa, quay qua Dương Phi Tuyết hỏi: "Dương cô nương này, cô cảm thấy hẻm Bắc của ta thế nào?"

Dương Phi Tuyết kích động quơ tay múa chân nói:"Hẻm Bắc thật sự rất thú vị, ta chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày ta cũng có thể quang minh chính đại đi dạo phố mua đồ, mới vừa rồi ta đi dạo tất cả của hàng một lần, còn đi dạo một vòng chợ Đào Bảo nữa, hi hi, thật sự rất thú vị."

"Vậy so" Hàn Nghệ thuận miệng hỏi: "Vậy cô mua đươc gì không?"

"A?" Dương Phi Tuyết sửng sốt, nói: "Ta... ta chỉ đi xem, chứ không có mua."

Hàn Nghệ nói: "Sao vậy? Chẳng lẽ không có mặt hàng nào lọt vào mắt xanh của Dương cô nương sao?"

Dương Phi Tuyết lắc đầu nói: "Ta không mang theo tiền."

Đi dạo phố không mang theo tiền? Làm sao có thể? Hàn Nghệ ngượng ngùng nói: "Vậy à, cái này không quan trọng, cô có thể mượn ít tiền từ chỗ ta trước!"

Dương Phi Tuyết trợn to hai mắt: "Ngươi vẫn còn tiền?"

Hàn Nghệ sửng sốt: "Hả?"

Mấy ngày qua toàn là người khác tới chúc mừng hắn kiếm được nhiều tiền, còn chưa thấy ai hỏi hắn như vậy, thế nên nhất thời hắn không biết đáp như thế nào.

Nguyên Mẫu Đơn nói: "Phi Tuyết, mấy ngày qua Hàn Nghệ đã kiếm lời hơn một ngàn quan đấy, làm sao có thể không có tiền."

"Thật vậy sao?"

Dương Phi Tuyết mờ mịt chớp chớp mắt, nói: "Vậy sao Tiểu Mông nói với ta, ngươi hiện giờ rất thiếu tiền, đang vay tiền khắp nơi, còn nói là ngươi hỏi vay tiền nó."

"Cái gì?"

Hàn Nghệ cả kinh, ngay sau đó nói: "Không phải cô đưa hết tiền của mình cho Tiểu Mông rồi đó chứ?"

Dương Phi Tuyết gật gật đầu nói: "Nhị thẩm ta bình thường cũng cho ta một ít tiền, nhưng ta lại không dùng đên, nên nhờ Tiểu Mông mang đến cho ngươi, chỉ tiếc không có bao nhiêu."

Nói xong, nàng đột nhiên nhớ tới cái gì, lại lấy từ trong người ra một miếng vải trắng, mở ra thì thấy bên trong là một cây trâm ngọc trong suốt, nói: "Hàn Nghệ, hiện giờ ta đang ở nhà nhị bá, trên người không có bao nhiêu tiền, cây trâm ngọc này cũng có chút giá trị, hay là ngươi cầm chữa cháy đi."

Lúc nói chuyện, trong mắt lại hiện chút không nỡ.

Hàn Nghệ cũng là một chuyên gia ngọc thạch, vừa thấy trâm ngọc này, liền biết ngay giá trị. Hơn nữa, lúc trước Dương Phi Tuyết lên đường một mình, không xu dính túi, đói bụng một ngày vẫn không lấy trâm ngọc này ra cầm, có thể thấy được trâm ngọc này vô cùng quan trong đối với nàng, trong lòng không khỏi cảm động. Hàn Nghệ ta chẳng qua chỉ là một tên lừa đảo, không ngờ có thể kết giao với một hồng nhan tri kỷ thiện lương như thế, đúng là ông trời đối đãi với ta không tệ. Chỉ bằng vào điểm này, tất cả đau đớn nãy giờ đều đáng cả, cười khổ nói: "Dương cô nương, cô mau cất đi, cái này ta không thể nhận."

Dương Phi Tuyết lại rất tích cực nói: "Vì sao không thể, lẽ nào ngươi ngại chỗ này quá ít?"

Hàn Nghệ nói: "Đương nhiên không phải, sự thật là cô bị Tiểu Mông lừa rồi, hiện giờ ta thiếu rất nhiều thứ, nhưng duy chỉ có tiền là không thiếu, không tin cô có thể hỏi Mẫu Đơn nương tử, còn có Tiểu Béo nữa, Tiểu Béo nhà ta chưa từng gạt người đâu đấy. Hơn nữa Tiểu Mông cũng chưa bao giờ lấy tiền cho ta, ngược lại còn muốn vay tiền từ chỗ ta."

Hùng Đệ cười ha hả nói: "Dương tỷ tỷ, hiện giờ Hàn đại ca kinh doanh lời rất nhiều tiền, sao có thể thiếu tiền được chứ?"

Nguyên Mẫu Đơn cũng nói: "Phi Tuyết, xem ra muội thật sự bị Tiểu Mông lừa rôi, số tiền kiếm được trong một ngày của hẻm Bắc, chỉ sợ cũng đủ cho một người thường sống dư dả mười năm."

"Khụ khụ khụ, đâu có khoa trương như vậy."

"Thật sao?"

Dương Phi Tuyết cầm trâm ngọc khẽ run, khẩn trương cất vào trong tay áo, khuôn mặt ửng đỏ, ánh mắt bốc lửa nhìn quanh bốn phía, nói: "Thằng Tiểu Mông đáng chết này, lại dám gạt ta, ta sẽ không tha cho nó."

Cần phải hung hăng giáo huấn nha! Hàn Nghệ thầm nghĩ trong lòng, nhưng hắn cũng biết, vơi tính cách của Dương Phi Tuyết, chỉ cần nhóc Dương Mông Hạo kia khóc lóc xin tha, thì Dương Phi Tuyết chắc chắn sẽ không so đo với nó.

Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên một thanh âm quai quái.

"Ố ồ...! Thật là náo nhiệt nha!"

Chỉ thấy một bóng hình xinh đẹp đứng ở cửa viện, không phải Tiêu Vô Y thì là ai.

Nhưng mà bên cạnh nàng còn có một tiểu mỹ nữ, tầm tuổi Dương Phi Tuyết, thấp hơn Tiêu Vô Y một chút, dung mạo đoan trang, lông mày như vẽ, môi hồng răng trắng, hai má rũ xuống hai lọn tóc đen, chẳng qua thần thái vừa lúc trái ngược với Dương Phi Tuyết. Dương Phi Tuyết thì ngây thơ hồn nhiên, toàn thân tràn đầy hơi thở bồng bột và phấn chấn của thiếu nữ, nhất là cái nụ cười rạng rỡ hồn nhiên kia, vô cùng mê người. Mà cô bé này, người mặc một thân váy trắng, khuôn mặt lộ ra một vẻ buồn rầu không phù hợp với tuổi tác.

"Hồng Lăng?"

Nguyên Mẫu Đơn kinh ngạc hô lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK