Hàn Nghệ đồng ý rất sảng khoái, vì hắn biết mình là người như nào, hoàn toàn không có ý chí cầu tiến, qua loa cho xong chuyện. Nếu như không có áp lực thì có lẽ hắn thật sự mua về chỉ để làm nhà ở rồi. Hắn cũng cần có chút áp lực, như vậy mới thú vị.
Lưu Nga lập tức định ra một bản khế ước, bên trên viết rõ điều kiện của hai bên, rất đơn giản. Ở bên trong Lưu Nga còn thêm một điều kiện, chính là: “Nếu như phát hiện ra Hàn Nghệ là người của Hoa Nguyệt lâu hoặc có bất cứ liên quan gì với Hoa Nguyệt lâu thì nàng ta sẽ có quyền thu hồi lại Phượng Phi lâu, đồng thời tịch thu tiền thế chấp. Hàn Nghệ sảng khoái đồng ý. Hắn không phải là người kiên nhẫn, tùy tiện viết lên là được, rồi dùng ba thỏi vàng giao ra làm tiền đặt cọc.
Nhưng thật ra Lưu Nga cũng không suy nghĩ quá nhiều, bởi vì thật ra nàng ta cũng không cần lo lắng gì cả. Hiện giờ Phượng Phi lâu là một củ khoai lang nóng bỏng tay, nàng quá hiểu tính cách của Tào Tú, tuyệt đối sẽ không cho phép Phượng Phi lâu tiếp tục kinh doanh nữa. Vì vậy, bất luận Hàn Nghệ có chủ ý gì thì chỉ cần Hàn Nghệ không phải là người của Tào Tú thì một khi khai trương, nhất định sẽ khiến Tào Tú muốn báo thù. Vậy, cho dù Hàn Nghệ không có suy nghĩ này thì cũng nhất định phải đấu với Tào Tú một trận. Đây chính là mục đích của nàng ta.
"Hàn tiểu ca, hiện giờ ngươi có thể nói cho ta biết là ngươi định làm thế nào không?"
Sau khi ký xong khế ước, Lưu Nga liền hỏi Hàn Nghệ.
Hàn Nghệ hơi sững sờ nhưng rồi cũng hiểu được.
Trước đó hắn nói là vẫn chưa nghĩ xong là làm gì, điều này có chút không hợp với lẽ thường. Vì vậy Lưu Nga chắc chắn nghĩ rằng Hàn Nghệ lo lắng là nếu mình nói ra diệu kế thì Lưu Nga sẽ không bán Phượng Phi lâu đi.
Chỉ có thể nói là Lưu Nga đã suy nghĩ quá nhiều, Hàn Nghệ vẫn chưa nghĩ xong là muốn làm gì. Hiện giờ mua được Phượng Phi lâu chỉ là bởi vì hắn muốn sớm dọn ra khỏi Dương phủ, chỉ thế mà thôi!
Hàn Nghệ cười khổ nói: "Không giấu gì cô, ta thật sự chưa nghĩ xong."
Lưu Nga vẫn không tin, nói: "Không thể nào!"
"Điều này rất bình thường! Ta nói ta chưa nghĩ xong, thật ra điều đó đã chứng tỏ là ta nghĩ cũng được chút ít rồi."
Lưu Nga hoang mang nhìn Hàn Nghệ.
Hàn Nghệ nói: "Thật ra muốn mở cửa rất đơn giản, đưa mấy ‘muội tử’ đến là được. Nhưng cô đã từng nghĩ, nếu như vẫn đấu với Hoa Nguyệt lâu bằng cách trước đây thì kết quả sẽ không có thay đổi gì không? Bởi vì chúng ta thua ở tất cả các phương diện."
Nói cách khác, nếu muốn đánh hạ Hoa Nguyệt lâu, thuận lợi để cho Phượng Phi lâu tiếp tục kinh doanh thì chúng ta nhất định phải thay đổi suy nghĩ, không thể làm theo cách của ngày trước được. Điều chúng ta cần làm là định nghĩa lại từ ‘thanh lâu’, dùng cách hoàn toàn mới để hình dung nó. Chỉ có như vậy thì chúng ta mới có thể tranh giành với Hoa Nguyệt lâu được.
Lưu Nga nghe thấy thì trầm ngâm lúc lâu, gật đầu nói: "Ngươi nói cũng có lý"
Hàn Nghệ lập tức nói: "Đừng hỏi ta nữa, ta thật sự vẫn chưa nghĩ được là sẽ làm gì. Bởi vì điều này rất quan trọng, nhất định phải suy nghĩ cặn kẽ."
Nói như vậy nên Lưu Nga cũng hiểu được rồi, vì vậy nàng ta có vẻ ngượng ngùng rồi cười một cái.
Hàn Nghệ đột nhiên hỏi: "À phải rồi, ngoài cô và Trà Ngũ thì ở Phượng Phi lâu này còn lại bao nhiêu người?"
Lưu Nga nói: "Còn lại năm cô gái!"
Hàn Nghệ nói: "Cô sắp đóng cửa rồi nhưng sao năm người này vẫn chưa đi?"
Lưu Nga thở dài nói: "Mặc dù nói để năm người này mà đến Hoa Nguyệt lâu là rất khó nhưng nếu đến những tửu lâu bình thường thì quá dễ dàng. Chỉ có điều, năm người họ là ta thu nhận từ bên ngoài vào, từ nhỏ đã ở bên cạnh ta. Tất cả những thứ họ học được đều là do ta dạy. Đến nay, ta ôm bệnh nhẹ trong người, Phượng Phi lâu cũng sắp đóng cửa, vì vậy các nàng ấy cũng không nói ra muốn rời đi."
Hàn Nghệ gật đầu. Ánh mắt đột nhiên nhìn chung quanh một chút, nói: "Việc đầu tiên mà chúng ta phải làm bây giờ là bắt lấy nội gián trong Hoa Nguyệt lâu."
"Nội gián?"
Lưu Nga sửng sốt, nói: "Nội gián gì chứ?"
Hàn Nghệ cười nói: "Ta nghe nói, Liên Nhi và Kim Ngọc Nhi ở chỗ cô đều bị Hoa Nguyệt lâu lấy đi rồi."
Lưu Nga gật đầu.
Hàn Nghệ nói: "Các ca kỹ hiện giờ đều muốn đến Hoa Nguyệt lâu. Lý do rất đơn giản, bởi vì Hoa Nguyệt lâu là nơi giúp triều đình tuyển nạp cung nữ và cung kỹ từ dân gian. Ai nấy đều muốn vào cung, nếu như may mắn, được Hoàng thượng sủng ái thì có thể ‘một bước lên trời’. Năm cô gái kia chắc chắn cũng không ngoại lệ, nói cách khác, chỉ cần Hoa Nguyệt lâu cho chút lợi ích thì khó tránh các nàng thay lòng đổi dạ.
Hiện giờ Phượng Phi lâu đã sắp bị đóng cửa, nhưng trước khi đóng cửa thì Tào Tú chắc chắn sẽ không yên tâm. Hơn nữa, mục đích bán thật sự của cô thì ta đoán là Tào Tú cũng biết. Nếu ta là ả thì ta sẽ không để ý cái giá phải trả nhỏ bé là gài một nội gián ở đây đâu. Nếu như vậy thì chỉ cần cô có bất cứ hành động nào thì ả ta đều có thể hành động trước để kiềm chế đối phương và rồi dập tắt tia hy vọng cuối cùng của cô."
Lưu Nga nghe thấy thì trầm ngâm hồi lâu, gật đầu nói: "Ngươi nói rất đúng! Sao ta lại không nghĩ đến điều này nhỉ! Vậy ngươi nghĩ là ai?"
"Bất cứ ai cũng đều có khả năng này. Đạo lý “Khi tai họa đến, mệnh ai người nấy lo” chắc hẳn mọi người đều hiểu, bao gồm cả Trà Ngũ."
"Vậy làm thế nào để bắt được nội gián đó?"
"Cái này rất đơn giản! Cô chỉ cần nói cho họ biết thông tin có người mua tòa lâu thì nội gián đó tự nhiên sẽ lộ diện. Điều này không cần ta dạy cô làm thế nào đấy chứ?"
Trong mắt Lưu Nga hiện lên một chút linh hoạt, với ánh mắt sắc bén, nói: "Ta biết nên làm thế nào rồi."
Hàn Nghệ cười nói: "Tốt! Hôm nay nói đến đây thôi, ta phải quay về rồi! Đợi khi ta nghĩ ra cách thì ta sẽ đến."
Hàn Nghệ nói rất thoải mái, nhưng việc này thật sự không đơn giản như vậy. Bởi vì đấu với Hoa Nguyệt lâu, năng lực chỉ là cái xếp sau, quan trọng là sự chênh lệch về thực lực. Đối phương có xuất thân quan lại nên rất khó lật đổ Hoa Nguyệt lâu, như vậy chẳng phải là đang đối nghịch với triều đình sao?
Nhìn từ điểm này thì mua Phượng Phi lâu tuyệt đối không phải là hành động sáng suốt. Nhưng Hàn Nghệ quá hiểu tính cách của mình, một con người không đam mê sự nghiệp, lười biếng quen rồi. Nhưng hắn cũng hiểu, bản thân mình không thể cứ lười biếng như vậy nữa, nếu không thì sống cũng không còn tôn nghiêm gì cả, cũng không có cảm giác an toàn. Xảy ra bất ngờ gì thì chỉ e sẽ nguy mất, hoặc bị phạt, hoặc là trốn chạy, cho nên phải dùng kích thích bên ngoài để thúc giục hắn. Nếu như đấu với Hoa Nguyệt lâu thì hắn chắc chắn sẽ giữ vững tinh thần, như vậy mới có thể hăng hái hướng về phía trước.
Sau khi quay về Dương phủ, hắn bắt đầu tìm cách làm thế nào để mở cửa Phượng Phi lâu. Ý tưởng thì có rồi nhưng không thể mở thanh lâu như này được. Hắn cũng sẽ không kiếm tiền da thịt của cô gái này nhưng qua ba ngày, hắn vẫn không thể nghĩ ra cách nào hay hơn.
Vào một buổi chiều, Hàn Nghệ một mình ngồi trong sân. Ánh nắng ngày xuân trải dài trên người hắn, toàn thân đều nắng ấm, gió xuân khẽ thổi, cảm giác sảng khoái, mới nghĩ đến một lát mà đã suy nghĩ xem có nên ngủ trưa không.
Người ta buôn bán, tòa lâu đã mua rồi mà còn không mau nghĩ cách. Nhưng thằng nhãi này, nghĩ một lát liền ngủ thiếp đi. Nhiều lần như vậy rồi, không vội vàng chút nào. Hóa ra nỗ lực phấn đấu không thể luyện thành trong một ngày được.
"Hàn đại ca."
Chẳng biết lúc nào, Tiểu Dã đã đến bên cạnh hắn rồi.
Hàn Nghệ quay đầu nhìn lại, nói: "Tiểu Dã! Sao chỉ có một mình đệ, Tiểu Béo đâu rồi?"
Tiểu Dã ngây ngô cười cười.
Hàn Nghệ nói: "Nó lại đi hẹn hò với Oánh Oánh rồi sao?"
Tiểu Dã gật đầu.
Hiện giờ Tiểu Béo đang dẫn Đại Thố và Nhị Thố đi tìm Oánh Oánh chơi rồi, còn về hẹn hò gì đó thì là Hàn Nghệ đang nhạo báng thôi. Tiểu Mập và Oánh Oánh đều nhỏ như vậy thì đâu có biết những thứ này.
Hàn Nghệ trêu ghẹo nói: "Có cần để Tiểu Béo đi hỏi Oánh Oánh có tỷ muội gì không? Để rồi giới thiệu cho đệ một người."
Tiểu Dã nghe thấy thì sắc mặt đỏ lên, lắc đầu như trống lắc vậy.
"Hàn Nghệ! Hàn Nghệ!"
Đột nhiên, họ nghe thấy bên ngoài có người quát to lên.
Hiện giờ Hàn Nghệ vừa nghe thấy âm thanh này thì đầu đau ghê gớm. Sao tên ngốc này lại đến đây vào giờ này.
Âm thanh còn chưa dứt thì thấy Dương Mông Hạo xông vào. Vừa thấy được Hàn Nghệ ở nhà, gã hưng phấn nói: "Hàn Nghệ! Ngươi ở đây là quá tốt rồi!"
Hàn Nghệ lộ ra vẻ mỉm cười nói: "Thiếu công tử! Ngươi được thả ra rồi sao?"
Dương Mông Hạo ho nhẹ một tiếng, lúng túng nói: "Cái gì mà được thả ra! Chỉ là cha ta để tôi tớ kèm ta đến học đường mà thôi, không có gì to tát cả."
Nói rồi gã lại ha hả cười: "Nhưng mấy ngày biểu hiện của ta khá tốt nên mẹ ta cho phép buổi chiều ta được ra ngoài chơi, đi lại cho khuây khỏa."
Còn đi nữa? Hàn Nghệ liên tục khoát tay nói: "Thôi đi, thôi đi! Ta không đi đâu!"
Dương Mông Hạo u oán nói: "Hàn Nghệ! Có phải là ngươi vẫn đang trách ta lần trước bán đứng ngươi không. Ta đã nói rồi, đó là trong lúc tức giận nên ta mới nói vậy thôi. Hôm nay ta mang theo thành tâm đến xin lỗi ngươi mà. Lần trước cũng may có ngươi nên tỷ tỷ ta mới không đi tố giác ta. Việc này ta vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, hôm nay bất luận thế nào, ta cũng phải mời ngươi một bữa, nếu không thì ta cảm thấy lòng mình bất an."
“Chờ lương tâm ngươi an thì ta cũng gặp phiền phức rồi”. Lần trước Hàn Nghệ mắc lừa thì đâu còn có lần hai nữa. Lần này hắn kiên quyết không bước ra khỏi cửa, ít nhất là không đi cùng tên ngu ngốc này, thật không thể tưởng tượng nổi. Hắn nói: "Thiếu công tử! Hôm nay ta thật sự không thể ra ngoài được. Nếu như công tử thật sự có thành ý thì đến phủ làm vài món ngon và mang vài bình rượu đến, chúng ta ăn ở đây cũng được."
Dương Mông Hạo lắc đầu nói: "Ở đây sao? Vậy thì vô vị lắm! Ở bên ngoài tự do hơn. Ta khó khăn lắm mới cầu xin mẹ ta cho ra ngoài mà!"
Hàn Nghệ nói: "Vậy thì thôi đi!"
Hắn từ chối rất dứt khoát.
Dương Mông Hạo thấy Hàn Nghệ đầu đều lệch đi rồi, biết là không thể thuyết phục được nên nói: "Vậy thì được rồi, cứ làm theo lời ngươi nói đi! Như vậy được chưa? Ngươi đợi một lát, ta bảo người hầu đi chuẩn bị rượu thịt."
Nói xong, gã liền vội vã chạy ra ngoài, trong chốc lát đã lại chạy vào, ngồi ở đối diện với Hàn Nghệ, lau mồ hôi nói: "Rượu và thức ăn rất nhanh sẽ tới!"
Hàn Nghệ nhìn tên ngu xuẩn này một cái. Nếu như nói gã là tên xấu xa hư hỏng thì gã cũng không đến mức đó, không phải là kẻ tự cao tự đại mà rất dễ hòa đồng. Nhưng nếu như nói gã là người tốt thì gã lại là kẻ ăn không nói có, không thành thật, nói ra không có câu nào đáng tin và cũng khá đau đầu.
Hàn Nghệ nói: "Thiếu công tử! Có vài lời ta nói mong công tử đừng để bụng."
Dương Mông Hạo nói: "Ngươi cứ nói đi! Con người ta đây rất độ lượng mà."
“Loại người không có lương tâm như ngươi thì có liên quan gì đến độ lượng hay không chứ”. Hàn Nghệ nói: "Thiếu công tử! Rõ ràng là công tử biết cha mình rất hận thanh lâu nhưng sao ngươi vẫn đến đó. Ngưoi làm như vậy chẳng phải là cố ý tìm tội sao?"
Dương Mông Hạo nói: "Điều này thì ngươi không hiểu rồi! Chính vì cha ta không thích nên ta mới đi!"
"Công tử có thù lớn với cha mình thế sao?" Hàn Nghệ kinh ngạc nói.
"Ta và cha có thể có thù gì chứ, hiếu thuận với ông ấy còn không kịp nữa ý chứ."
Dương Mông Hạo nói: "Chỉ có điều ngươi cũng nhìn thấy rồi đấy. Cha ta chỉ có một mình mẹ ta là vợ, sinh ra hai con trai. Ca ca của ta vừa đi, bình thường ta cũng chẳng có ai nói chuyện, môn đinh không thịnh vượng chút nào cả. Nếu như ta giống với cha mình thì Dương gia sau này sẽ tuyệt hậu hay sao. Vì vậy ta nghĩ kỹ rồi, phải tìm thêm mấy tiểu thiếp nữa, sinh mười mấy hai mươi người con, như vậy thì Dương gia mới vui."
“Ngươi nói đúng là cố chấp, rõ ràng là…”. Hàn Nghệ dở khóc dở cười nói: "Nếu đã như vậy, sao công tử không bảo cha mình tìm vợ cho."
"Mẹ ta đã giúp ta xem xét rồi, cái này ta không cần lo."
Dương Mông Hạo phất tay, lại ha hả nói: "Ta lo là chuyện của tiểu thiếp, đây cũng là lý do ta thường đến Bình Khang Lý, nếu như gặp được người như ý thì ta sẽ mua về phủ ngay."
“Thật hạnh phúc cho ngươi! Vợ thì không tìm nhưng đã bắt đầu tìm tiểu thiếp rồi!”
Hàn Nghệ nghe thấy mà ngưỡng mộ không ngớt, nói: "Vậy cha ngươi có đồng ý không?"
Dương Mông Hạo nói: "Ta giúp ông ấy sinh con sinh cháu, ông ấy có gì phản đối chứ. Ca ca của ta chẳng phải cũng có một tiểu thiếp sao? À đúng rồi! Hàn Nghệ! Chẳng phải ngươi cũng thành thân rồi sao? Có con chưa?"
“Ông đây là ‘trai tân’ đó, muốn có con…Vậy thì Tiêu Vân chết chắc rồi”.
Đối mặt với Dương Mông Hạo sung mãnh, Hàn Nghệ chỉ có thể ngượng ngùng lắc đầu.
Dương Mông Hạo nói: "Vậy thì không được rồi! Ta thấy ngươi cũng lớn rồi, mau sinh con đi! Con cái càng nhiều càng tốt, nếu không đi ra ngoài đánh nhau, bên cạnh không có huynh đệ gì thì sẽ thiệt thòi lắm đó."
“Ông đây mới có mười tám tuổi thôi”
Hàn Nghệ nói: "Ngươi hay phải chịu thiệt lắm à?"
"Tất nhiên là không. Thủ đoạn của Dương Mông Hạo ta, chắc ngươi chưa từng nhìn thấy, sao có thể có người dám đánh nhau với ta. Đây chẳng phải là tự tìm đến chỗ chết sao?" Dương Mông Hạo lắc đầu nói.
“Ngươi chắc chắn là họ Thổi rồi”.
Hàn Nghệ nói: "Cũng phải!"
Thổi: có nghĩa là nói khoác, chém gió
Nói xong thì cơm rượu cũng mang đến. Thiếu công tử này đã lên tiếng thì đầu bếp đâu dám chậm trễ.
Rượu vừa mang đến thì Dương Mông Hạo ‘chém gió’ càng mạnh hơn, căn bản là không dừng lại được. Hàn Nghệ coi như đang nghe truyện cổ tích, vừa ăn vừa cười gật đầu, tùy cho tên kia nói. Nhưng Tiểu Dã nghe thấy thì xuất thần, thỉnh thoảng khen vào vài câu và điều này lại càng ‘cổ vũ’ Dương Mông Hạo khiến gã lại chém gió thái quá. Gã ‘chém gió’ đến mức thiếu chút nữa thổi Trường An Thất Tử dẫm dưới chân.
Đang lúc Dương Mông Hạo ‘chém gió’ tưng bừng thì bên ngoài đột nhiên có một người đi vào. Đó chính là Hùng Đệ vừa đi hẹn hò về.
"Tiểu Béo kia, sao đệ đã quay về rồi?"
Hàn Nghệ cười nói.
Dương Mông Hạo đĩnh đạc nói:
- Tiểu Mập! Ngươi đến đúng lúc lắm, mau lại đây ăn đi!
Nhưng Hùng Đệ nhìn họ mà không nói một tiếng, dường như có chút kích động.
Tiểu Dã vội vàng đi tới, quan tâm nói:
- Huynh làm sao vậy! Á! Sao người huynh… Lại bẩn vậy?
Đột nhiên cậu ta phát hiện dưới mông của Hùng Đệ toàn là bùn đất.
Hàn Nghệ cũng chú ý thấy Hùng Đệ dẫn theo hai con thỏ nhưng lồng trúc không thấy đâu, hơn nữa trên người hai con thỏ cũng bẩn nên vội vàng đứng dậy đi tới, nói:
- Tiểu Mập! Xảy ra chuyện gì vậy?
Dương Mông Hạo nhảy lại, nói:
- Có người đánh ngươi hả, mau nói cho ta, ta sẽ giúp ngươi tìm kẻ đó tính sổ.
Mắt nhỏ của Hùng Đệ nhìn ba người, môi co quắp lại dường như muốn khóc.
Y càng như vậy, Hàn Nghệ lại càng sốt ruột, hỏi:
- Tiểu Mập! Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?
Hùng Đệ đột nhiên dùng cánh tay lau mắt, nói:
- Hàn đại ca! Chỉ e sau này đệ không gặp được Oánh Oánh nữa rồi!
Nói xong, nước mắt liền rơi xuống lã chã.
Hàn Nghệ kinh ngạc nói:
- Tại sao?
Hùng Đệ vừa lau nước mắt vừa nói:
- Đại ca của Oánh Oánh nói, nếu sau này mà đệ còn đến tìm Oánh Oánh thì sẽ đánh gãy chân của đệ.
Tiểu Dã nhau mày nói:
- Vậy là đại ca của Oánh Oánh đã…Đã đánh huynh à?
Hùng Đệ lắc đầu nói:
- Gã chưa đánh, là đệ không cẩn thận bị ngã vào vũng nước thôi.
- Nếu gã không…Không đánh huynh thì sao huynh bị ngã xuống vũng nước được.
Đôi mắt Tiểu Dã sáng quắc, nói:
- Huynh nói cho ta biết nhà gã ở đâu, ta giúp huynh báo thù.
- Tiểu Dã! Đệ đừng đến đó làm loạn!
Hàn Nghệ ngăn Tiểu Dã lại rồi mặt đầy vẻ nghi ngờ nhìn Hùng Đệ, nói:
- Đại ca của Oánh Oánh? Đại ca của Oánh Oánh là kẻ nào?
Hùng Đệ vẫn đang lau nước mắt:
- Chính là người mà lần trước ở ngoại ô phía tây chúng ta đã gặp rồi.
- Độc Cô Vô Nguyệt?
Hàn Nghệ cả kinh kêu lên.
Hùng Đệ lắc đầu nói:
- Là người mặc áo xanh!
Hàn Nghệ trừng mắt nhìn, nghi ngờ nói:
- Thôi….Thôi Tập Nhận?
Bởi vì lần trước hắn nghe trộm được người đó tên là Tập Nhận, sau đó lại nghe thấy Dương Mông Hạo nói Thôi Tập Nhận là Thái Tử đảng- Một trong Trường An Thất Tử nhưng hắn cũng không dám khẳng định.
Hùng Đệ gật đầu nói:
- Hôm nay đệ cũng mới biết Oánh Oánh họ Thôi.
- Họ Thôi? Thôi Oánh Oánh? Ngươi…Ngươi nói Thôi Oánh Oánh sao?
Dương Mông Hạo đột nhiên trực tiếp nhảy dựng lên, kinh sợ kêu một tiếng.
Hàn Nghệ nhau mày nói:
- Thiếu công tử quen à?
Dương Mông Hạo gật đầu, giọng nói run rẩy nói: "Thôi Oánh Oánh là…Là tiểu muội của Thôi Tập Nhận."