Sau khi nghe xong, trong lòng Hàn Nghệ cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Dù sao người ta còn không coi Công chúa, Vương tử ra gì thì Tiểu Béo có là gì chứ?
Nhưng Hàn Nghệ không định bỏ qua như vậy. Thật ra hắn tức giận không phải là tức giận với Thôi Tập Nhận, cũng không phải Tiểu Béo hay Tiểu Dã, càng không phải Dương Mông Hạo, mà là giận chính mình vô dụng. Hắn cảm thấy bản thân mình là đại ca phải chăm sóc cho Tiểu Béo và Tiểu Dã mới đúng. Nhưng đừng nói là chăm sóc Tiểu Béo và Tiểu Dã, mà đến bản thân hắn cũng không chăm sóc nổi. Hắn cảm thấy người có thể nghèo, nhưng không thể không có tôn nghiêm. Nhưng hiện tại bọn họ sống thực sự không có chút tôn nghiêm nào.
Lần trước là như thế, lần này cũng lại vậy.
Vì vậy hắn nghĩ mình nên làm gì đó chứ không thể cứ sống uất ức như này mãi được. Hắn muốn vượt hẳn lên mà Thôi Tập Nhận lại là viên đá thử vô cùng tốt.
Nhưng dường như ‘khoảng cách’ hơi lớn.
Đối phương dám đối nghịch với Lý Thế Dân còn hắn chỉ là nông dân mà thôi. Như tình hình Đường triều hiện giờ thì mẫu người như hắn mãi mãi không có ngày mở mặt được.
Nhưng những lời này của Lưu Nga khiến Hàn Nghệ cảm thấy đây cũng không phải là chuyện không thể.
"Nếu nói như vậy, Trưởng Tôn Phó Xạ luôn coi thường việc liên hôn với môn đệ của sĩ tộc Sơn Đông?" Hàn Nghệ híp mắt nói.
"Điều này là đương nhiên!"
Lưu Nga gật đầu nói.
Kiểu liên hôn như này không phải là liên hôn bình thường mà là quyền lực liên hợp. Hiện giờ Trưởng Tôn Vô Kỵ độc tài, ông ta ta cho phép tình huống này phát triển như vậy thì chắc chắn sẽ nghĩ cách ngăn cản. Điều này đúng là khó lý giải.
Hàn Nghệ cười như không cười, nói: "Vậy cô nói xem, quyền lực của Trưởng Tôn Phó Xạ lớn hay là quyền lực của các sĩ tộc kia lớn?"
Lưu Nga nói: "Hiện giờ Trưởng Tôn Phó Xạ là dưới một người, trên vạn người, ai có thể so sánh được."
Hàn Nghệ như thoáng chút suy nghĩ gật đầu.
Lưu Nga đột nhiên hỏi: "Hàn tiểu ca! Ngươi hỏi những thứ này làm gì?"
Hàn Nghệ không đáp lại mà hỏi ngược lại: "Cô thấy, nếu muốn mở lại Phượng Phi Lâu thì đầu tiên phải thay đổi cái gì?"
Lưu Nga đầu tiên là sửng sốt, ngẫm nghĩ một chút, lắc đầu nói: "Cái này thì ta cũng không biết!"
Nếu như nàng ta biết thì cũng không rơi đến bước đường khốn khó này. Nàng lại hỏi Hàn Nghệ: "Vẫn mong Hàn tiểu ca có thể vui lòng cho biết!"
Hàn Nghệ nói: "Chính là thanh danh, ồ, ta nói không phải thanh danh của Phượng Phi Lâu, mà là thanh danh của hẻm Bắc. Sở dĩ Hoa Nguyệt lâu có thể ép các cô đóng cửa, đơn giản là trước các cô một bước thôi, làm xấu thanh danh của ngõ Bắc để những quan lớn kia không dám đến đây nữa. Không có sự ủng hộ của những người này thì kể cả Phượng Phi lâu có được lợi nhuận nhưng vẫn không phát triển được. Vậy thì không đạt được mục đích của cô rồi."
Lưu Nga như thoáng chút suy nghĩ gật đầu.
Hàn Nghệ cười nói: "Nếu đã tìm ra bệnh rồi thì nên bốc thuốc đúng bệnh, thay đổi tình hình trước mắt, cần phải thu hút nhiều quan lớn đến đây hơn."
Lưu Nga nghe thấy thì thở dài: "Ta cũng nghĩ vậy nhưng hiện giờ đừng nói là quan lớn mà đến ca kỹ của ngõ Bắc cũng không dám nói mình đến từ ngõ Bắc. Đây là điều không thể nào thay đổi được."
"Vậy cũng không nhất định. Việc là do người mà!"
Hàn Nghệ khẽ mỉm cười.
Lưu Nga nghe thấy thì ngạc nhiên, vui mừng nói: "Lẽ nào Hàn tiểu ca đã có cách rồi?"
Hàn Nghệ nói: "Cách thì không phải không có nhưng xem cô có dám làm không?"
Lưu Nga trước tiên là sửng sốt, sau đó lập tức cười nói: "Ta đơn độc một mình, không có ai nương tựa thì có gì không dám chứ. Chỉ cần có thể khiến Hoa Nguyệt lâu không được sống những ngày tốt đẹp thì kể cả phải liều mạng già này cũng không tiếc."
Hàn Nghệ hài lòng cười, đây chính là nguyên nhân chính hắn lựa chọn Lưu Nga. Hắn nhất định phải có một mục tiêu kiên định, đồng thời có thể vì mục tiêu này trả giá tất cả những người hợp tác. Vì hắn muốn đấu với Thôi Tập Nhận. Nguy hiểm rất lớn, nếu làm không tốt thì sẽ mất mạng. Ngoài cái mạng này ra thì Lưu Nga có thể thua thì cũng đã thua rồi, gật đầu nói: "Tốt lắm! Có những lời này của cô là ta yên tâm rồi."
Lưu Nga nói: "Nhưng chúng ta phải làm thế nào?"
Hàn Nghệ nói: "Lăng xê."
"Lăng xê?"
Lưu Nga không hiểu nhìn về phía Hàn Nghệ.
"Lăng xê là một thủ pháp tuyên truyền."
Hàn Nghệ giải thích đơn giản một chút rồi lại nói: "Chúng ta nhất định phải sử dụng những cách đặc biệt để tuyên truyền cho mình. Ví dụ, lợi dụng ân oán giữa sĩ tộc Sơn Đông và quý tộc Quan Trung- Nơi mà Trưởng Tôn Phó Xạ ở."
Lưu Nga hai mắt trợn lên, cả kinh nói: "Lợi dụng Trưởng…Trưởng Tôn Phó Xạ?"
Hàn Nghệ gật đầu nói: "Nếu như chúng ta chỉ tuyên truyền bình thường thì những quý tộc kia chắc chắn sẽ không tới, muốn thu hút họ thì chỉ có hai cách. Thứ nhất là yêu, thứ hai là hận. Nếu đã không thể làm cho bọn họ yêu chúng ta thì chỉ còn một cách là khiến họ hận chúng ta."
Nếu đã có người hận thì nhất định sẽ có người yêu, bởi vì kẻ thù của kẻ thù chính là bạn. Vì vậy chúng ta chỉ cần đắc tội một bên trước, lợi dụng thù hận thu hút chúng đến đây, vậy thì bên kia chắc chắn sẽ không hẹn mà tới. Chỉ cần bọn họ đến đây thì những quan lớn hay công tử giai nhân chắc chắn cũng đến. Đến lúc đó Phượng Phi lâu của chúng ta nhất định thanh danh đại chấn.
Trong đầu Lưu Nga lập tức không nghĩ được gì, mặt đầy mồ hôi. “Lợi dụng Trưởng Tôn Phó Xạ?” Họ chỉ là những tiện nhân thấp hèn, dựa vào gì mà lợi dụng Tể tướng, đúng là đang nói khoác.
Hàn Nghệ nhìn nàng, ha hả nói: "Sao? Cô sợ rồi à?"
Lưu Nga nói: "Không phải sợ nhưng chúng ta chỉ là dân đen thấp hèn, sao họ có thể bị chúng ta lợi dụng, hơn nữa chúng ta cũng không đắc tội được với bất cứ ai trong số đó."
Hàn Nghệ ha hả cười: "Cô nói không sai, nhưng thứ mà chúng ta muốn có được không phải là thứ mà một người dân bình thường có thể muốn có được. Thật ra thế giới này rất công bằng, nếu cô muốn có được bao nhiêu thì cũng phải bỏ ra bấy nhiêu."
Hơn nữa, cô phải hiểu một điều. Không phải chúng ta đấu với bọn họ, chỉ là do chúng ta đã châm ngọn lửa này khiến cho bọn họ tranh đấu lẫn nhau. Việc chúng ta cần phải làm là…Lấy hạt dẻ trong lò lửa, chỉ cần chúng ta nắm chắc cái này khiến yêu và hận ngang nhau, như vậy chúng ta có thể làm được đang ở trong cuộc và cũng có thể đặt mình ra ngoài cuộc.
Dù sao Lưu Nga cũng từng lăn lộn trong cung nên có chuyện đấu đá gì mà cô nàng chưa gặp. Cô nàng trầm ngâm một lúc rồi thoáng gật đầu nói: "Ngươi nói cũng có lý, vậy chúng ta chọn bên nào?"
Hàn Nghệ ha hả nói: "Tất nhiên là bên mạnh rồi!"
Ngụ ý, dựa vào bên Trưởng Tôn Vô Kỵ. Nói cách khác, phải coi sĩ tộc Sơn Độc là địch.
Lưu Nga nghĩ thầm “Những sĩ tộc Sơn Đông đó quyết sẽ không để ý chúng ta nữa, Trưởng Tôn Phó Xạ thì có khả năng này. Nếu như có thể dựa vào cây đại thụ như Trưởng Tôn Phó Xạ thì Hoa Nguyệt lâu được coi là gì?
Nghĩ tới đây, hai mắt nàng sáng quắc, dường như toả ra sự sống, vội hỏi: "Vậy chúng ta đây nên làm như thế nào?"
"Điều này…Chẳng phải ở chỗ cô cũng có mấy cô gái sao? Ta muốn gặp họ chút."
Nửa canh giờ sau, trong phòng khách chính ở đại viện ở phía sau Phượng Phi lâu chỉ nhìn thấy bốn thiếu nữ chưa đến hai mươi tuổi xếp thành một hàng. Cô nào cũng đều xinh đẹp, dáng người lả lướt, nhưng có chút buồn bã.
Bốn cô gái này chính là dưỡng nữ mà Lưu Nga đã nuôi từ nhỏ. Mộng Nhi, Mộng Tư, Mộng Dao, Mộng Đình.
Thật ra còn có một người tên là Mộng Y, từng được gọi là “Phượng Phi Ngũ Mộng”.
Bởi vì năm tiểu cô nương đều không ai kém cạnh cả. Bất luận là dung mạo hay tài nghệ thì đều không có khả năng độc diễn một mình, vì vậy Lưu Nga tổ hợp năm người lại, người nhiều thì chính là sức mạnh mà.
Nhưng Mộng Y đã rời khỏi Phượng Phi lâu rồi.
Trong bốn người thì Mộng Nhi lớn nhất, mười tám tuổi, nhỏ nhất là Mộng Đình, chỉ mới mười lăm tuổi.
Nếu ở thời đại sau này thì như này là phạm pháp rồi.
Hàn Nghệ thật sự đồng cảm với những cô gái này chứ không có chút nào khinh bỉ cả. Đợi sau khi Lưu Nga giới thiệu xong mới khoát tay cười nói: "Bốn vị mỹ nhân, xin có lời chào đến các cô! Ta tên là Hàn Nghệ, các cô có thể gọi ta là Tiểu Nghệ!"
"Hi hi!"
Đối mặt với cách chào hỏi độc đáo của Hàn Nghệ nên Tứ Mộng nữ đều cười ồ lên.
Lưu Nga đang chuẩn bị khiển trách các nàng, nhưng lại bị Hàn Nghệ ngăn lại, cười ha hả nói: "Lưu giả mẫu có lẽ vẫn chưa nói với các cô, bắt đầu từ hôm nay ta sẽ là đông chủ lớn nhất của Phượng Phi lâu."
Tứ nữ đều kinh hãi, quay đầu nhìn Lưu Nga.
Lưu Nga gật đầu nói: "Bắt đầu từ hôm nay, Hàn tiểu ca là đông chủ mới của các cô."
Hàn Nghệ nói: "Tất nhiên! Lưu giả mẫu cũng sẽ tiếp tục ở lại giúp ta."
Bốn cô gái nhìn nhau, các cô không nghĩ Phượng Phi lâu có thể nhanh bị chuyển tay như vậy, càng không ngờ người mua lại Phượng Phi lâu lại là thanh niên có tầm tuổi với mình thôi.
Mộng Nhi đột nhiên hỏi: "Hàn…Huynh là người của Hàn gia sao?"
Vấn đề này, Hàn Nghệ không biết đã nghe bao nhiêu lần rồi. Lúc đầu thì đều rất buồn bực nhưng giờ nghe thì hắn đã hiểu. Truyện đăng bản đẹp tại b achngocsach. Đây là thời đại nhìn vào dòng họ, dân chúng đều có nhận thức về điều này nên tại sao người Trung Quốc lại thích hỏi “Bạn họ gì” chính là vì vậy.
Không cần nghĩ, chắc chắn là quý tộc họ Hàn rồi.
Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Ta là nhân sĩ Dương Châu."
Bốn cô gái lại nhìn nhau.
Trong lòng Hàn Nghệ hiểu rõ vô cùng, cười nói: "Liên quan đến tình hình của các cô, ta đã nghe Lưu giả mẫu nói rồi. Ta là người rất dễ hòa đồng, sẽ không đi miễn cưỡng người khác, các cô muốn ở lại thì tất nhiên sẽ không có vấn đề, còn nếu các cô muốn đi thì ta sẽ không ngăn cản, đồng thời còn tặng các cô mỗi người năm mươi quan tiền để bày tỏ một phần lòng biết ơn và xin lỗi."
"Năm mươi quan?"
Bốn cô gái bao gồm Lưu giả mẫu đều vô cùng kinh ngạc nhìn Hàn Nghệ.
Hàn Nghệ ra vẻ kinh ngạc nói: "Các cô nhìn ta làm gì, chả lẽ chê tiền ít sao?"
"Không…Không phải!"
Mộng Nhi lắc đầu, nói: "Ta …Chúng ta…"
Nàng vốn muốn nói là số tiền này nhiều quá nhưng ngẫm lại, đây không phải là ngu xuẩn sao. Người ta cho mình tiền mà còn chê tiền nhiều quá.
Hàn Nghệ cười nói: "Không biết ý của các cô thế nào?"
"Điều này…"
Mộng Nhi lại dùng ánh mắt trao đổi với mấy muội muội, nói: "Điều này thì chúng tôi vẫn chưa nghĩ kỹ, có thể cho chúng tôi suy nghĩ chút không?"
Hàn Nghệ nói: "Tất nhiên là được rồi! Các cô cứ thương lượng trước đi."
Ngụ ý chính là hôm nay nhất định phải có câu trả lời.
"Vâng….Vâng…Chúng ta tạm thời không thể tiếp chuyện được rồi."
Bốn cô gái liếc nhìn, sau đó liền đi ra ngoài. Lưu Nga lập tức hỏi: "Hàn tiểu ca! Ngươi …ngươi thật sự sẽ cho họ năm mươi quan sao?"
Mỗi người năm mươi quan, bốn người sẽ là hai trăm quan. Số tiền này không phải nhỏ đâu, phải biết rằng Phượng Phi lâu cũng đã hai, ba trăm quan rồi.
Hàn Nghệ nghiêm mặt nói: "Từ trước đến nay ta vẫn luôn giữ lời mà."
Lưu Nga nói: "Nhưng…Sao ngươi lại làm như vậy?"
Hàn Nghệ cười nói: "Vì ta muốn giữ các nàng ấy lại!"
Lưu Nga đầy mặt hoang mang nói: "Nếu đã như vậy thì sao ngưoi lại còn làm thế?"
Ngụ ý chính là ngươi đưa họ nhiều tiền vậy, họ chắc chắn sẽ đi đấy.
Hàn Nghệ không đáp mà hỏi ngược lại: "Nếu như là Lưu giả mẫu thì cô sẽ ở lại hay đi?"
"Ta ư?"
Lưu Nga lời vừa thốt ra khỏi miệng, liền có phản ứng, giơ ngón tay cái lên, cười nói: "Hàn tiểu ca chiêu này thật đúng là cao."
Rất nhanh, bốn cô gái đã trở về phòng khách chính, Mộng Nhi nói: "Bốn người chúng ta được Lưu giả mẫu nuôi dưỡng mới được sống sót. Giả mẫu cũng như mẹ thân sinh ra chúng ta, hơn nữa chúng ta từ nhỏ đã sống ở Phượng Phi lâu nên có cảm tình với từng cọng cây ngọn cỏ ở đây. Nếu Lưu giả mẫu không rời đi thì chúng ta cũng không muốn rời đi."
Mặc dù Lưu Nga đã đoán trước được nhưng thấy được kết quả, bất giác trong lòng vẫn khẽ run. Cô nhìn sang Hàn Nghệ, thầm nghĩ “Người này tuổi chưa lớn nhưng lòng dạ thâm sâu, bốn con gái này của mình, thường thấy quen mặt, cũng không phải thiện nam tín nữ, mình không thể giữ mấy người này ở lại một câu của Hàn Nghệ đã giữ được rồi”.
Hàn Nghệ nói: "Nếu như bốn mỹ nữ đã muốn ở lại thì tất nhiên là quá tốt rồi. Ta có thể bảo đảm với các cô, sau một năm, các cô sẽ là người nổi tiếng ở Trường An. Một nụ cười đáng giá ngàn vàng, chứ năm mươi quan kia có đáng gì."
Bốn cô gái đều kinh ngạc ‘Khẩu khí lớn quá”.
Hàn Nghệ lại nói: "Nếu các cô đã bằng lòng ở lại thì tất nhiên phải tuân theo quy định mới của Phượng Phi lâu."
"Quy định?"
Mộng Nhi kinh ngạc nói: "Quy định gì vậy?"
Hàn Nghệ cười nói: "Quy định rất đơn giản, hơn nữa chỉ có một. Chính là đừng hoài nghi câu gì về đông chủ mới của các cô."