Hàn Nghệ nói rất chính nghĩa hào hùng, nhìn tựa như một đấng cứu thế. Nhưng Lưu Nga nghe vậy không khỏi nghi hoặc: - Giải cứu như nào?
Hàn Nghệ cười thần bí, đột nhiên nhìn nàng ta vẫy tay.
Lưu Nga lập tức đưa tai qua. Trước kia trong cung cũng không ít cùng người khác châu đầu ghé tai.
Hàn Nghệ thì thầm bên tai nàng ta chốc lát.
Lưu Nga ban đầu vẻ mặt có chút ngỡ ngàng. Nhưng nghe tới phía sau, vẻ mặt lộ rõ hưng phấn. Nhưng sau đó lại là vẻ mặt ngỡ ngàng. Đợi nghe Hàn Nghệ nói xong, nàng vẻ mặt khó xử nói: "Như...như vậy có được không? Tiểu Nghệ ca, như vậy là phạm pháp đó."
Hàn Nghệ thấp giọng nói: "Làm kinh doanh, người nào là trong sạch? Tỷ chỉ cần nói là có làm được hay không."
Lưu Nga gật gật đầu nói: "Cái này ta có thể làm được."
"Vậy là được rồi."
"Nhưng..."
"Không nhưng nhị gì hết." Hàn Nghệ xua tay nói, cắt đứt lời của nàng, nói: "Tỷ nói xem chuyện gì đáng sợ hơn so với đắc tội với đám đại gia tộc như Thôi gia?"
Lưu Nga nghe vậy thoáng sửng sốt, là đạo lý như vậy. Bọn họ giờ đã không quan tâm gì nữa, còn sợ làm chi, vì thế gật đầu, vẻ mặt tự tin nói: "Ngươi yên tâm, chuyện này cứ giao cho ta."
"Ta đợi tin tức tốt của tỷ."
Hàn Nghệ khẽ mỉm cười, lại hỏi: "Đúng rồi, tỷ hôm nay ra ngoài bàn chuyện như thế nào rồi?"
Lưu Nga dường như đột nhiên nhớ tới cái gì đó, nói: "À, có chuyện quên nói với ngươi."
"Chuyện gì?"
"Là như vậy, ta hôm nay làm theo ngươi nói, đi chợ tây bàn chuyện hợp tác cùng với một tiệm vải. Vốn dĩ là bàn cũng khá tốt, nhưng sau khi bàn xong, chủ tiệm vải đó đuổi theo ta mà nói, hy vọng có thể nói chuyện với ngươi."
"Nói chuyện với ta? Tại sao? Nói với tỷ không vậy sao?"
"Cái này ta không biết, nhưng ông ta yêu cầu nhất định phải nói chuyện với ngươi. Còn hẹn ngươi ngày mai đi chợ tây để nói chuyện."
Lưu Nga lắc đầu, vẻ mặt hoang mang.
Hàn Nghệ cũng không hiểu tình hình người kinh doanh của Đường triều lắm. Nếu đối phương đưa ra yêu cầu, vậy khẳng định là có nguyên nhân. Hơn nữa đây cũng là rất bình thường, chung quy là muốn gặp mặt, vì thế gật đầu nói: - Vậy được, ngày mai ta sẽ đi một chuyến.
Nói xong, hắn lại đem chuyện cho Trà Ngũ đi chiêu mộ người nói với Lưu Nga. Đồng thời đưa gia hình thức quản lý đơn giản. Tạm thời do Trà Ngũ đảm nhiệm làm nhân viên quản lý cao nhất, tất cả công việc nội bộ đều giao cho Trà Ngũ, còn Lưu Nga chủ quản phương diện kinh doanh, sổ sách do Tang Mộc bọn họ phụ trách. Quyền kinh tế thì nằm trong tay hắn.
Mà chính hắn lại là người quản lý toàn cục, có thể nói cái gì cũng quản, cũng có thể nói không quản cái gì.
Đây là quyết sách cao nhất của Phượng Phi Lâu, sau đó hắn lại phân thêm một bước nhỏ. Hắn lại đại khái nói thêm một lần nữa khiền Lưu Nga bước đầu làm quen. Đợi sau khi nhân viên chỉnh tề sẽ cụ thể thực thi.
Nếu như lúc mới bắt đầu, Lưu Nga có lẽ sẽ cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Nhưng hiện giờ, nàng không còn cảm thấy kinh ngạc. Những lời này trong miệng Hàn Nghệ nói ra là rất bình thường, đồng thời nàng cũng biết. Hàn Nghệ chuẩn bị ra tay hành động, dù sao Hàn Nghệ cũng là người muốn mua cả ngõ bắc cơ mà.
Bây giờ mới bắt đầu, bọn họ còn phải làm rất nhiều việc.
Ngày thứ hai. Hàn Nghệ và Tiểu Dã lại đi chợ tây lần nữa. Tiểu Mập bởi vì hôm qua mua về không ít thức ăn, chợ tây tạm thời không hấp dẫn được y nữa. Vì thế ở lại Phượng Phi Lâu giúp Mộng Nhi bọn họ tập luyện
"Lăng La Trang."
Hàn Nghệ đứng trước một tiệm vải lớn nhất chợ tây, thoáng nhìn tấm biển treo trước cửa, nói: "Chính là nơi này"
Sau đó liền mang theo Tiểu Dã đi vào.
"Hai vị khách quan, muốn mua vải gì?"
Một gã sai vặt chạy ra chào đón.
Hàn Nghệ nói: "Ta là Hàn Nghệ, là đông chủ của các ngươi hẹn ta tới."
Gã sai vặt kia sửng sốt, lập tức kinh ngạc nói: "Ngươi chính là Hàn Tiểu ca của Phượng Phi Lâu"
Không ngờ được ta hiện giờ là người nổi tiếng rồi. Hàn Nghệ nhìn vẻ mặt kinh ngạc của thằng nhỏ đó, dở khóc dở cười gật đầu.
Gã sai vặt kia lại quan sát Hàn Nghệ, Hàn Nghệ chỉ cũng chỉ tầm tuổi mình. Nhưng người ta đã làm chủ, hơn nữa lại là một người rất nổi tiếng. Còn y chỉ là một tiểu nhị cửa hàng. Quan trọng là xuất thân của Hàn Nghệ cũng không tốt hơn mấy so với y. Đúng là người so với người mà tức chết người a.
Lúc này, bên trong rèm vải phòng trong bên trái. Nghe tiếng một người trung niên đi ra, mặt vuông, tương đối cường tráng. Nhìn thấy Hàn Nghệ vội bước lên, chắp tay nói: "Hàn tiểu ca tới rồi, có lỗi không đón tiếp từ xa, thật xin lỗi. Kẻ hèn họ Từ, xếp hàng thứ chín trong nhà. Mọi người đều gọi ta Từ cửu."
"Hóa ra là Từ cửu thúc, có lễ có lễ."
"Hàn tiểu ca, mời vào trong."
Người đàn ông trung niên chỉ tay ra ngoài.
Hàn Nghệ có chút ngơ ngẩn, làm gì có đạo lý mời khách đi ra ngoài!
Từ cửu dường như biết suy nghĩ của Hàn Nghệ, giải thích: "Ở đây nhiều người, ồn ào, không phải chỗ nói chuyện, cho nên mời Hàn tiểu ca tới biệt viện."
Hàn Nghệ ồ một tiếng: "Vậy làm phiền rồi."
Từ cửu lại căn dặn gã sai vặt kia mấy câu, sau đó mới mang theo Hàn Nghệ ra cửa, đi tới tiểu viện ở phía sau tiệm vải.
Đi vào tiểu viện, Tử cửu bước đến một căn phòng, nhẹ nhàng gõ cửa, nói: "Đông chủ, Hàn tiểu ca đến rồi."
"Đông chủ?"
Hàn Nghệ nghe vậy sửng sốt. Hắn hôm qua nghe Lưu Nga nói, truyện này post tại b achngocsach, Từ cửu này chính là đông chủ của tiệm vải này, sao lại mọc đâu ra một đông chủ nữa. Không lẽ Lưu Nga lừa hắn, càng không có lý là Lưu Nga đến đông chủ của tiệm vải là ai cũng không biết rõ.
Trong đầu hắn hiện ra nhiều nghi vấn.
"Mau mời Hàn tiểu ca vào nhà."
Bên trong một người nói.
A! Âm thanh này quen tai quá. Bởi vì Hàn Nghệ nghe được rất rõ ràng, vì thế cảm thấy quen tai. Nhưng cũng không nghe được là ai.
Từ cửu nói: "Hàn tiểu ca, mời."
Hàn Nghệ ồ một tiếng, mang theo Tiểu Dã đi vào.
Trong phòng trang trí hết sức đơn giản, gần như có thể nói không có trang trí gì. Chỉ là một vài dụng cụ gia đình đơn giản, một chiếc giường, một ít bàn ghế.
Nhưng thấy một người đứng trong phòng, ăn mặc giản dị. Y nhìn thấy Hàn Nghệ, khẽ cười nói: "Hàn tiểu ca, đã lâu không gặp."
"Trịnh công tử?"
Hàn Nghệ kinh ngạc nói
Người này chính là Trịnh Thiện Hành.
Trịnh Thiện Hành hơi có vẻ xin lỗi, cười nói: "Không có báo trước, cũng mong Hàn tiểu ca đừng trách."
"À? Không sao không sao."
Lời tuy như thế, nhưng Hàn Nghệ vẫn có chút hoang mang. Hắn không thể ngờ rằng Trịnh Thiện Hành lại xuất hiện ở đây.
Trịnh Thiện Hành giơ tay ra, nói: "Hàn tiểu ca, mời ngồi."
"Đa tạ."
Hàn Nghệ dùng tay ra hiệu cho Tiểu Dã. Hai người cùng trèo lên sạp ngồi.
Trịnh Thiện Hành cũng không lưu tâm. Ngồi xuống, rót cho Hàn Nghệ và Tiểu Dã mỗi người một chén trà.
Hàn Nghệ dò hỏi: "Không ngờ tiệm vải này là do Trịnh công tử mở, đúng là trùng hợp."
Trịnh Thiện Hành gật gật đầu, cười khổ nói: "Nguyên nhân là do trưởng bối trong nhà phản đối bọn ta làm kinh doanh, vì thế ta chỉ có thể đứng đằng sau. Cũng không có mấy người biết là ta mở."
Đám sĩ tộc này tôn trọng huyền học, thích cuộc sống thanh nhàn, tình cảm cao nhã. Trước giờ vẫn rất khinh bỉ chuyện kinh doanh. Sao có thể cho phép con cháu trong nhà đi làm kinh doanh cái việc đáng khinh bỉ này.
- Không trùng hợp vậy chứ. Hàn Nghệ tiếp tục dò hỏi: "Không phải chứ, chẳng phải Vương công tử cũng mở Quan Kỳ Hiên sao?"
Trịnh Thiện Hành thoáng chần chừ, nói: "Kỳ thực đó cũng là do ta mở."
"Cái gì, đó cũng là do ngươi mở?" Hàn Nghệ kinh ngạc nói.
Trịnh Thiện Hành gật gật đầu nói: "Huyền Đạo chỉ là thay ta quản lý."
Hàn Nghệ nói: "Không lẽ Vương gia cho phép y làm kinh doanh?"
Trịnh Thiện Hành lắc đầu nói: "Những gia tộc lớn như chúng ta đều na ná giống nhau, nhưng mà Huyền Đạo có chút đặc biệt."
Hàn Nghệ vẻ mặt hiếu kỳ nói: "Đặc biệt? Nghĩa là sao?"
Trịnh Thiện Hành cười cười, không lên tiếng.
Hàn Nghệ thấy y không muốn nhiều lời, cũng không nên hỏi nhiều, lại nói: "Nếu đã như vậy, vậy sao Trịnh công tử còn mở tiệm vải? Không phải bởi vì có hứng thú chứ?"
Lời này nói ra, bản thân hắn cũng không tin.
Trịnh Thiện Hành lắc đầu, nói: "Ta mở tiệm vải này bởi vì ta thiếu tiền."
Thiếu tiền? Oa! Nói dối nói thành như vậy, đúng thật là quân tử. Hàn Nghệ kinh ngạc nói: "Ngươi lại thiếu tiền?"
Trịnh Thiện Hành gật đầu nói: "Ta vẫn luôn thiếu tiền, điểm này Huyền Đạo cũng biết."
Hàn Nghệ nghi ngờ nói: "Nhưng theo ta được biết, giống như đại gia tộc các ngươi, đều có trang viên của riêng mình. Sao ngươi lại thiếu tiền?"
Trịnh Thiện Hành gật gật đầu nói: "Ngươi nói cũng không sai, nhưng đó là tiền của cả gia tộc, không phải của một mình ta. Cha mẹ có thể dưỡng dục ta, ta đã rất cảm kích rồi, sao nỡ dùng tiền trong nhà đi làm chuyện riêng tư."
"Chuyện riêng tư?"
Hàn Nghệ sắc mặt quái dị nói: "Ngươi nói, không phải là hành thiện chứ?"
Trịnh Thiện Hành nói: "Khiến Hàn tiểu ca chê cười rồi."
"Ta đây sao dám chê cười, đây là một nghĩa cử lương thiện. Trịnh công tử nhân nghĩa. Hàn Nghệ ta khâm phục không ngừng." Hàn Nghệ chắp tay nói, trong lòng lại nói thầm, thật hay giả?
Trịnh Thiện Hành liên tục xua tay nói: "Hàn tiểu ca đừng nói như vậy, ta sợ nhất là nghe những thứ này."
Nói tới đây, y cười khổ một tiếng: "Nhắc tới cũng hổ thẹn, ta vốn dĩ thích trợ giúp người khác, ban đầu cũng không nghĩ gì tới hoài bão nhân nghĩa, chỉ là thích làm việc thiện."
Chỉ vì lúc nhỏ ta hỏi phụ thân hàm ý của tên mình. Phụ thân nói với ta, đặt tên Thiện Hành là hy vọng ta làm một người lương thiện, biết quan tâm tới người khác, giúp đỡ người khác. Lúc đó ta vẫn nhỏ không hiểu gì hết, nghe phụ thân nói như vậy. Bèn nóng lòng muốn đi làm một người lương thiện. Kết quả lại thường lợn lành chữa thành lợn què, gây ra không ít điều tiếng, nhưng dần dà, cũng trở thành một thói quen.
Mới đầu ta cũng lấy tiền của nhà, nhưng việc này cần không ít tiền, nếu như thỉnh thoảng thì không ảnh hưởng gì, trưởng bối trong nhà cũng ủng hộ. Nhưng nếu luôn lấy tiền trong nhà thì không tốt. Trong nhà còn có người khác cần dùng tiền. Trong lòng ta cũng tự cảm thấy xấu hổ. Nhưng ta chỉ là một thư sinh, không làm được nhiều việc, vì thế ta mới âm thầm làm kinh doanh.
"Thì ra là thế."
Hàn Nghệ gật gật đầu, trong lòng cũng tin bảy phần. Hắn nhìn người khá chuẩn, dù sao hắn cũng là một cao thủ tâm lý học, nói: "Nhưng cho dù thế nào"
Hắn vừa nói ra miệng thì Trịnh Thiện Hành đã ngắt lời hắn. "Nếu là lời khen ngợi thì mong Hàn tiểu ca đừng nói nữa.&
Hàn Nghệ sửng sốt, cũng cảm thấy Trịnh Thiện Hành hôm nay có chút không tự nhiên, có vẻ ngượng ngùng, không giống như một Trịnh Thiện Hành lúc bình thường, luôn cởi mở không theo khuôn mẫu, cũng biết rõ tâm trạng này của Trịnh Thiện Hành. Cười gật đầu, nói: "Vâng vâng vâng, vậy chúng ta nói chuyện buôn bán đi."
"Như vậy thì không thể tốt hơn rồi." Trịnh Thiện Hành thở phào nhẹ nhõm, dừng một chút, y nghiêm mặt nói: "Hôm qua ta tới đây xem sổ sách, đúng lúc gặp Lưu Giả Mẫu của Phượng Phi Lâu tới bàn chuyện làm ăn. Lúc đó ta sau khi nghe Lưu Giả Mẫu nói, liền đoán được đây chắc chắn là chủ ý của Hàn tiểu ca. Vì thế ta muốn mời Hàn tiểu ca ngươi đích thân tới để thương lượng."
Hàn Nghệ hơi có vẻ nghi ngờ nói: "Trịnh công tử, ngươi cũng nên biết vì sao ta làm kịch nói này, và ảnh hưởng mà kịch nói tạo ra. Ngươi thật sự muốn hợp tác cùng ta?"
Trịnh Thiện Hành cười nói: "Cái này ngươi đừng lo lắng, ta đại biểu cho cá nhân ta. Ta cũng chỉ đến bàn chuyện kinh doanh với ngươi, không có liên quan gì với những việc khác."
Hàn Nghệ nói: "Vậy Thôi Tập Nhận đâu? Ngươi và y quan hệ không tồi a."
Trịnh Thiện Hành ha hả nói: "Cái này ngươi càng không phải lo lắng rồi, ta và y quan hệ tốt, không có nghĩa là ta và ngươi không thể trở thành bằng hữu. Đây vốn dĩ không phải là một việc, không thể đưa ra nói cùng nhau được. Huyền Đạo chẳng phải cũng là bằng hữu của ngươi sao, cũng giúp ngươi đi gặp Thôi huynh đòi người, nhưng Thôi huynh cũng đâu có để bụng."
Hàn Nghệ sửng sốt, cười nói: "Nói thật, quan hệ giữa các người thật đúng là làm người ta khó có thể lý giải."
Trịnh Thiện Hành lắc đầu nói: "Chuyện này kỳ thật không khó lý giải, chính bởi vì chúng ta là bằng hữu. Vì vậy chúng ta tôn trọng và hiểu lẫn nhau. Nếu không như vậy, chúng ta cũng không thể trở thành bằng hữu. Dù sao thì gia thế của chúng ta đều hết sức đặc biệt."