"Có lẽ cô ta đang nổi đoá rồi. Dám nói ta không đẹp trai. Ha ha, Lần này biết sai rồi chứ, ta không chỉ có thể trộm, mà còn có thể gắp đấy."
Hàn Nghệ ngồi trong sân nghĩ tới vẻ mặt tức giận của Nguyên Mẫu Đơn, lập tức cười đắc ý.
Đúng lúc này, một bóng người thoáng xẹt qua cửa.
"Ủa, đó không phải là Tiểu Béo sao?"
Hàn Nghệ sửng sốt, đứng dậy đi ra cửa sân. Vừa lúc nhìn thấy Đỗ Tổ Hoa bước vào, thế là hỏi: "Hoa Tử, hình như lúc nãy ta nhìn thấy Tiểu Béo đi vào ngõ sau."
Đỗ Tổ Hoa gật đầu nói: "Vừa có người tìm Tiểu Béo."
"Người nào?"
"Không biết."
"Vậy Tiểu Dã đâu?"
"Tiểu Dã đang phụ giúp ở xưởng mộc."
"Vậy à!"
Hàn Nghệ nhíu mày, nghĩ thầm, người Tiểu Béo quen biết ở Trường An thì mình đều biết, ngoại trừ Dương Phi Tuyết ra, thì không có bằng hữu gì, nghĩ tới đây, hắn thấy không yên lòng, nói: "Ngươi đi làm đi, ta đi xem một chút"
Nói xong hắn liền bước đi.
Hàn Nghệ đi dọc theo ngõ sau, lúc sắp ra tới đầu hẻm, chợt nghe thấy một tiếng gọi mừng rỡ: "Oánh Oánh."
"Là cô bé?"
Hàn Nghệ không khỏi bước nhanh hơn, bước tới đầu hẻm, hơi nghiêng đầu qua, nhìn ra ngoài, chỉ thấy Hùng Đệ đang chạy về phía một thiếu nữ nho nhỏ. Đúng là Thôi Oánh Oánh.
"Tiểu Béo."
Thôi Oánh Oánh vẫy tay.
Lại nghe thấy Hùng Đệ xúc động nói: "Oánh Oánh, sao muội lại tới đây?"
Thôi Oánh Oánh hì hì nói: "Muội đến thăm huynh, nè, đây là điểm tâm huynh thích ăn nhất."
Lại thấy Thôi Oánh Oánh đưa cái bọc trong tay cho Hùng Đệ.
"Cảm ơn." Hùng Đệ đón lấy, cười ha hả. Lại hơi có vẻ xin lỗi, nói: "Thật xin lỗi, lúc nãy huynh không biết là muội. Bằng không huynh cũng sẽ mang cho muội chút quà."
Thôi Oánh Oánh lắc đầu nói: "Không cần, lúc nãy muội nhìn thấy huynh diễn tiểu phẩm, cười đến bây giờ bụng vẫn đau."
Nói xong nàng lại cười khanh khách, nói: "Bước vài bước, bước vài bước thử xem."
Hùng Đệ ha hả cười không ngừng, vô cùng vui vẻ, nói: "Vậy sao? Muội thích xem à?"
"Ừm."
Thôi Oánh Oánh gật đầu.
Hùng Đệ cười ha hả, huơ tay múa chân nói: "Oánh Oánh, nói cho muội biết, đợi mấy ngày nữa, tập tiếp theo của "Bán gậy" sẽ diễn tiếp. Hay hơn nhiều so với lần đầu tiên. Hàn đại ca không cho phép ta nói với người khác. Nhưng ta lén nói cho muội biết đó."
Thôi Oánh Oánh nói: "Được."
Hùng Đệ đảo mắt, nói: "Ta hỏi muội một vấn đề. Trong trường hợp nào thì một cộng một bằng ba?"
Hàn Nghệ nghe được thầm mắng, thằng béo này đúng là có khác phái thì không còn nhân tính nữa rồi. Nhìn thấy mỹ nữ bèn đem lời nói của ta thành gió bên tai rồi.
"Bằng ba?"
Thôi Oánh Oánh đảo con mắt lanh lợi, nói: "Muội biết rồi."
Hùng Đệ hai mắt lồi ra, nói: "Muội biết?"
"Trong trường hợp tính sai, có phải vậy không?"
Thôi Oánh Oánh hì hì cười nói.
Hàn Nghệ nghe vậy sửng sốt, quả thật là nữ nhân nhà Thôi gia có khác.
Hùng Đệ gãi đầu, buồn bực nói: "Oánh Oánh, sao muội biết?"
Thôi Oánh Oánh nghiêng đầu nói: "Bằng không sao lại bằng ba được."
Hùng Đệ lại mỉm cười, nói: "Oánh Oánh, muội thông minh hơn ta nhiều đó. Trước kia Hàn đại ca hỏi ta vấn đề này, ta nghĩ rất lâu mà không nghĩ ra."
Thôi Oánh Oánh nói: "Đâu có, Tiểu Béo, thực ra huynh lợi hại hơn muội nhiều, thật đó. Chỉ có điều bản thân ngươi không phát hiện ra mà thôi. Ngươi nhìn ngươi, đứng trên sân khấu, đối diện với nhiều người như vậy, còn có thể ăn nói đĩnh đạc. Nếu như là ta, ta e là không nói nổi một câu. Hơn nữa ngươi còn làm cho mọi người vui vẻ, ta còn kém xa ngươi. Ta muốn làm đại ca ta vui vẻ mà còn không làm được."
Hùng Đệ gãi đầu cười ngây ngô nói: "Vậy sao?"
"Ừ."
Thôi Oánh Oánh gật gật đầu.
Hùng Đệ chợt nhớ tới cái gì đó, nói: "Oánh Oánh. Sao muội lại tới đây, đại ca muội cho phép muội tới đây sao?"
Thôi Oánh Oánh lén cười một tiếng, nói: "Là nhị tỷ của muội đưa muội tới."
Hùng Đệ nói: "Vậy đại ca muội đâu?"
Thôi Oánh Oánh bĩu cái môi nhỏ nhắn, nói: "Đại ca muội sẽ không cho phép muội tới đây."
Hùng Đệ nghe vậy đột nhiên trở nên trầm ngâm.
Thôi Oánh Oánh hỏi: "Tiểu Béo, huynh sao thế?"
Hùng Đệ đột nhiên cúi gằm mặt, nói: "Oánh Oánh, sau này muội đừng tới tìm ta nữa."
Thôi Oánh Oánh sửng sốt, nói: "Vì sao?"
Hùng Đệ một tay ôm mặt, nói: "Ta rất thích được chơi cùng muội, nhưng thế này có thể liên lụy tới Hàn đại ca và Tiểu Dã."
Thôi Oánh Oánh thoáng trầm ngâm một hồi, nói: "Tiểu Béo, chuyện lần trước đại ca muội đánh huynh, muội nghe nói rồi. Hôm nay muội tới là muốn xin lỗi huynh."
Hùng Đệ lắc đầu, nói: "Cái này không có quan hệ gì. Ta béo như này, thịt nhiều, đánh vài cái không có chuyện gì. Hơn nữa đại ca cô cũng không làm khó ta lắm. Chỉ là ta không muốn liên lụy Hàn đại ca và Tiểu Dã nữa. Ta cũng không biết là tại sạo lại luôn liên lụy tới bọn họ."
Thôi Oánh Oánh nói: "Vậy huynh không coi ta là bằng hữu sao?"
"Ta vẫn luôn coi muội là bằng hữu. Nhưng mà thiếu công tử... Đông Hạo bọn họ đã nói rồi, ta và cô không phải một loại người, không thể chơi cùng nhau. Bằng không sẽ gây ra phiền phức lớn." Hùng Đệ buông thõng cái đầu xuống nói
Thôi Oánh Oánh trầm ngâm một chút, gượng cười nói: "Huynh coi ta là bằng hữu là được rồi, ta cũng coi huynh là bằng hữu. Huynh yên tâm, ta sẽ không gây thêm phiền phức cho ngươi nữa. Ta..Ta về trước."
"Ừ." Hùng Đệ gật đầu. Bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, lại nói: "Oánh Oánh. Hiện giờ Đại Thố và Tiểu Thố phải diễn kịch. Đợi sau khi diễn xong, ta sẽ nghĩ cách tặng cho muội. Có Tiểu Thố bên cạnh, muội sẽ không cô đơn nữa."
Thôi Oánh Oánh ừ một tiếng, nói: "Ta đi đây."
"Ừ."
Hùng Đệ từ đầu đến cuối đều cúi đầu buồn bã.
Thôi Oánh Oánh liếc mắt nhìn Tiểu Béo một cái, trong mắt rung rưng, nhưng cuối cùng cũng không rơi lệ. Sau đó quay người rời đi.
Hùng Đệ lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn tới khi Thôi Oánh Oánh biến mất ở góc cua, méo móp miệng. Sau đó lặng lẽ quay người bước đi về, chợt thấy Hàn Nghệ đứng ở cổng ngõ, sửng sốt, lập tức cúi đầu: "Hàn đại ca."
Hàn Nghệ đi tới, một tay khoác lên trên vai của y, nói: "Chúng ta đi về."
Hùng Đệ cúi đầu, vừa đi vừa lau nước mắt
Mà có một cỗ xe ngựa đỗ bên cạnh một cây liễu ở bên ngoài ngõ. Có một ni cô nhìn không tới 20 tuổi đang đứng cạnh cỗ xe ngựa đó. Dung mạo thanh tú, đôi mắt đẹp trong suốt lộ vẻ đau thương.
"Tại sao lại đưa Oánh Oánh tới đây?"
Một người đàn ông mặc áo xanh bước từ phía sau ra. Đứng cạnh bên tiểu ni cô.
Chính là Thôi Tập Nhận.
Ni cô này quay đầu lại nhìn, miệng cười buồn. "Ca. Bởi vì đây là ta và đại tỷ nợ nàng."
So với phẫn nộ lần trước. Lần này Hàn Nghệ lại vô cùng bình tĩnh. Cũng không an ủi Tiểu Béo, lần trước là không biết. Lần này hắn cảm thấy không cần. Dù sao thì bọn họ tuổi còn nhỏ, còn nhiều cơ hội. Đây dù sao cũng khiến cho bọn họ hiểu lẫn nhau. Hàn Nghệ cảm thấy đây là một quá trình rất tốt.
Hơn nữa, cho dù là có an ủi, cũng không cần tới hắn. Bởi hiện giờ có Mộng Nhi, Mộng Đình bọn họ. Còn có Tiểu Dã, bạn chí hữu của y. Mà bản thân Tiểu Béo cũng là một đứa trẻ lạc quan, cho nên không cần bao lâu, Tiểu Béo có thể khôi phục được tâm trạng.
Ngược lại, Hàn Nghệ lại khá lo lắng cho Thôi Oánh Oánh. Bởi hắn không chỉ nghe Tiểu Béo nói qua một lần. Thôi Oánh Oánh từ nhỏ đến lớn không có một bằng hữu nào. Ở nhà khá cô đơn, trong hoàn cảnh như vậy, sẽ tạo ra ảnh hưởng không tốt cho trẻ nhỏ. Nhưng mà lo lắng thuộc về lo lắng. Hàn Nghệ cũng không có năng lực mà bận tâm tới việc của Thôi gia.
Cho dù nói thế nào, bữa tiệc long trọng lần này đã kết thúc viên mãn. Mọi mắt xích đều hết sức thành công. Mỗi phụ nữ đều vừa lòng mà về. Những thứ hôm nay bọn họ đạt được, vượt xa nhiều so với tưởng tượng của bọn họ.
Nhưng đối với Hàn Nghệ mà nói, đây mới chỉ là mới bắt đầu. Rốt cuộc có thể kéo dài thành không này hay không. Đây vẫn là một ẩn số.
Lúc chạng vạng tối, Hàn Nghệ đi tới xưởng mộc.
"Tiểu Nghệ ca đến rồi!"
"Tiểu Nghệ ca!"
Đám thợ mộc nhìn thấy Hàn Nghệ tới, đều dừng lại công việc trong tay lại.
Hàn Nghệ cười nói: "Việc thì mãi mãi cũng làm không hết, hôm nay tới đây thôi."
Thợ mộc Trương nói: "Nhưng Trà Ngũ nói, máy dệt của chúng ta sẽ bán rất nhiều, cho nên bảo bọn ta tranh thủ làm nhiều một chút."
"Như vậy cũng không sai."
Hàn Nghệ gật đầu nói: "Nhưng cũng không thiếu một chút này, cố gắng làm việc không sai, nhưng cố gắng quá lại thành làm nhiều công ít. Lúc cần phải nghỉ ngơi thì nên nghỉ ngơi. Hôm nay ta cho nhà bếp làm một ít thức ăn ngon, còn mua thêm một ít rượu ngon. Chúng ta ăn một bữa thật ngon. Ăn no mới có sức làm việc."
Đông chủ đã nói như vậy, đám thợ mộc dĩ nhiên là không nói thêm nhiều.
Rất nhanh, rượu và thức ăn được đưa lên. Hàn Nghệ liền cùng với đám thợ mộc ăn uống no say ở phường thợ mộc.
Hàn Nghệ điểm này rất tốt, người nào cũng có thể nói chuyện. Hơn nữa không phải là tán gẫu bình thường, mà hết sức tập trung tinh thần. Các thợ thủ công cũ đương nhiên là biết cá tính của Hàn Nghệ, vì thế rất tùy ý, tuyệt không gò bó. Nhưng đám thợ thủ công mới đến, không biết cá tính của Hàn Nghệ. Ban đầu còn có chút hơi nhút nhát, nhưng sau vài chén rượu, bọn họ cũng thả lỏng ra. Mọi người vui cười nói chuyện.
Nhưng do tri thức của bọn họ hạn hẹp. Hàn Nghệ chỉ có thể nói với bọn họ về cuộc sống bình thường của bọn họ. Hoặc là chuyện chế tác đồ gỗ.
Hàn Nghệ nhấn mạnh thêm một lần nữa. Các người không chỉ có làm, mà phải biết động não, có chủ ý tốt. Phượng Phi Lâu sẽ đưa ra một ít phần thưởng.
Mặt khác, Hàn Nghệ còn hứa một điểm, đó là phát cho bọn họ thưởng cuối năm. Tương ứng hai tháng tiền lương, nếu như máy dệt bán tốt, thì sẽ tăng thêm.
Kỳ thực thù lao Hàn Nghệ trả cho bọn họ đã là rất hậu hĩnh rồi, bọn họ đều thỏa mãn rồi, nhưng Hàn Nghệ chưa thấy thỏa mãn. Bởi đám thợ thủ công này đều hết sức cố gắng, đều làm việc hết mình. Điều này làm Hàn Nghệ hết sức vui mừng. Tiền ấy mà, hắn vẫn không xem trọng, có thể cho nhiều một chút, thì gắng sức cho nhiều một chút. Nhưng trước tiên là phải cố gắng làm việc. Đây chính là một loại tôn trọng lẫn nhau. Nếu như ngươi không cố gắng làm việc, không tôn trọng ta. Thì tốt nhất ngươi nên đi về.
Đám thợ mộc này lần đầu tiên nghe thấy một năm phát 14 tháng lương. Xúc động không kiềm chế được, đều sôi nổi mời rượu Hàn Nghệ.
Hàn Nghệ lại nhấn mạnh một điểm. Ta uống nhiều cũng không sao. Dù sao thì kiếp trước cũng chỉ thiếu chút nữa uống đến hỏng não rồi. Nhưng các người chớ uống nhiều. Bởi vì các người ngày mai còn phải làm việc.
Hàn Nghệ nhắc tới chuyện tăng tiền lương vào lúc này, cũng là bởi vì một năm này thời gian nghỉ ngơi ít. Bởi vì hiện giờ quá ít thợ mộc. Khó có thể đảm nhận được thiết kế của Hàn Nghệ. Tuy Hàn Nghệ nhiều lần thúc giục Trà Ngũ chiêu mộ thêm người, cũng tìm được không ít người học việc nhưng vẫn quá ít. Cho nên hắn cảm thấy nên cho nhiều một chút.
Đêm đó Hàn Nghệ uống tới không biết gì, về tới phòng nằm xuống là ngủ.
Hôm sau!
Hàn Nghệ mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhẹ nhàng lắc đầu. Thầm nghĩ, rượu cổ đại đúng là tốt, không đau đầu chút nào. Mẹ kiếp, đám bán rượu giả ở hậu thế, đúng là đồ của thần chết. Lại cảm thấy miệng khô, vì thế xuống giường uống mấy cốc nước, lúc này mới thoải mái không ít. Chợt nghe phía ngoài có người nói: "Hoa Tử, Tiểu Dã này rất lợi hại, hai chúng ta cùng lên."
Là tiếng của Tiểu Béo.
Lại nghe Đỗ Tổ Hoa nói: "Được."
Hàn Nghệ cười lắc đầu, cầm theo một chiếc áo khoác sạch bước ra. Vừa mở cửa liền nhìn thấy Hùng Đệ, Tiểu Dã và Đỗ Tổ Hoa ba người đang ở trong sân chơi trò đấu chân. Còn Mộng Nhi, Mộng Đình bọn họ đứng cạnh cổ vũ.
Đấu chân chính là một tay cầm lấy mắt cá chân của một chân. Dùng đầu gối để đẩy đối phương. Dĩ nhiên, đây là do Hàn Nghệ mang tới. Dù sao thì thời kỳ này trò chơi quá ít. Hàn Nghệ trong lúc rảnh rỗi đều làm phong phú hoạt động giải trí của bọn họ.
"Tiểu Dã, ta đến đây."
Hùng Đệ căng mặt, vụng về nhảy, khí thế hừng hực xông vào Tiểu Dã.
Tiểu Dã cười ha hả. Đợi tới lúc Tiểu Béo nhảy tới, nhẹ nhàng nhảy lên một cái.
"Ai ôi."
Tiểu Béo trực tiếp nằm trên đất.
"Ha ha."
Bọn Mộng Nhi thấy vậy ôm bụng cười ha hả.
Nói thì chậm. Khi đó thì nhanh, Đỗ Tổ Hoa đứa bé lanh lợi này, bỗng nhiên từ bên cạnh xông vào Tiểu Dã.
Tiểu Dã quay người về sau, dùng đầu gối thúc vào đùi của Đỗ Tổ Hoa
Đỗ Tổ Hoa hoa nhất thời đứng không vững, ngã xuống.
"Ai ôi."
Nhưng tiếng kêu lại là của Tiểu Béo.
Chỉ thấy Đỗ Tổ Hoa vừa vặn ngồi trên người Tiểu Béo. Nhiều thịt như vậy, khẳng định không đau chút nào.
Tiếng cười càng lớn.
"Tiểu Béo, xin lỗi."
Đỗ Tổ Hoa vẻ mặt áy náy nói.
"Không sao, không sao, ngươi đứng lên trước đã."
Tiểu Béo vẫy tay nói.
Tiểu Dã còn chưa hạ chân xuống, bỗng nhiên quay đầu, ha hả nói: "Hàn đại ca, chúng ta cùng chơi."
Mộng Nhi bọn họ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Hàn Nghệ đang cầm mấy bộ quần áo, gù lưng, vẻ mặt tang thương đứng ở trước cửa, như một kẻ lang thang, không khỏi đều che miệng mỉm cười.
Mộng Đình nói: "Tiểu Nghệ ca, Tiểu Dã quá lợi hại, Tiểu Béo và Hoa Tử hợp lại cũng không phải đối thủ của cậu ấy. Trò đấu chân này là do ngươi phát minh ra, ngươi nhất định là lợi hại hơn Tiểu Dã."
Hàn Nghệ cười một tiếng: "Mộng Đình, cô đừng có kích ta, ta không mắc mưu đâu. Nếu như ta đấu với Tiểu Dã, thì là đấu thơ từ ca phú."
Tiểu Dã ha hả nói: "Như vậy cũng tốt."
"Hạo Hãn ca, nể mặt chút có được không?"
Hàn Nghệ thiếu chút nữa quên là sư phụ Tiểu Dã văn võ song toàn.
Mộng Nhi nghe thấy Hàn Nghệ kêu Tiểu Dã là Hạo Hãn ca, lập tức lại cười lên khanh khách.
Lúc này Hùng Đệ cũng bò lên, vừa lau mồ hôi, vừa hứng thú nói: "Hàn đại ca, ba người bọn ta cùng đối phó Tiểu Dã, thế nào?"
Hàn Nghệ rất là không bằng lòng với loại thi đấu như vậy. Thắng thì không vinh quang, thua thì mất mặt, nói: "Tiểu Béo, Các đệ hôm nay đã chạy bộ chưa?"
Hùng Đệ sửng sốt, lập tức gật đầu nói: "Chạy rồi, chạy rồi"
"Vậy sao?"
Hàn Nghệ nói: "Thời gian này chúng ta lẽ ra là vừa mới chạy bộ về, đang ăn sáng. Bình thường thời gian này, đệ đều mệt phờ rồi. Nhưng lúc này ta nhìn thấy đệ khá khỏe, tự mình húc đổ mình."
Hùng Đệ gãi đầu, ha hả nói: "Chỉ là chạy không xa lắm."
Tiểu Dã đột nhiên nói: "Hàn đại ca, huynh còn nói Tiểu Béo, bọn đệ lúc nãy gọi huynh cũng không gọi được."
Ác, quên mất là mình hôm nay cũng không chạy bộ. Hàn Nghệ cười ha hả, lắc nhanh cái đầu, nói: "Dĩ nhiên là ta nghe thấy rồi. Nhưng ta cố ý làm như không nghe thấy."
Hùng Đệ hiếu kỳ nói: "Vì sao?"
Hàn Nghệ nói: "Là ta muốn thăm dò các đệ. Ta xem không có ta thôi thúc. Các đệ có kiên trì chạy bộ buổi sáng không. Tuy các đệ lén lười nhác, nhưng dù sao vẫn rất tự giác, ta rất vui mừng."
Hùng Đệ thấy Hàn Nghệ không trách, lập tức vui vẻ, nói: "Đệ vẫn luôn tự giác."
Mộng nhi nhìn Hàn Nghệ, nói: "Tiểu Nghệ ca."
Khụ khụ khụ.
Hàn Nghệ nói: "Mộng Nhi, Ta gần đây dự định đưa vào thêm một nhân vật mới. Nhân vật này do Trà Ngũ đóng, có một cuộc tình với Hùng Phi, tạo ra cuộc tình tay ba, cô thấy thế nào?"
"Ghê tởm."
Mộng nhi lập tức một tay ôm ngực.
Mộng Đình kinh hãi nói: "Diễn như vậy, có người xem không?"
Hàn Nghệ nói: "Đương nhiên là có, ta thấy hình như cũng có đàn ông thích đàn ông. Nếu đã có loại người này, thì sẽ có thị trường của nó. Chúng ta phải công bằng, bình đẳng."
Mộng Nhi mặt tái xanh, nói: "Đừng làm như vậy, tiểu Nghệ ca, ta xin ngươi."
"Vậy sao?" Hàn Nghệ ánh mắt cảnh cáo nhìn Mộng Nhi.
Mộng nhi cúi đầu nói: "Ta hiểu rồi."
"Được, nếu như mọi người đều không đồng ý, thì coi như ta chưa nói."
Hàn Nghệ trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Tối qua cũng uống tương đối muộn. Tiểu Dã và Tiểu Béo ngủ sớm không hề biết. Nhưng bị Mộng Nhi nhìn thấy hắn say khướt trở về. Mộng Nhi biết là Hàn Nghệ đã uống nhiều, mới không dậy được. Điều này không thể cho Tiểu Dã và Tiểu Béo biết. Bằng không, ai cũng có lý do không đi chạy bộ buổi sáng, lại nói: "Vậy được, các người chơi tiếp đi, ta đi rửa mặt."
Nhưng vừa bước qua chỗ rẽ, chợt thấy một người đứng trước mặt, giật bắn mình, định thần nhìn lại là Trà Ngũ.
Chỉ thấy Trà Ngũ vẻ mặt đau khổ nói: "Tiểu Nghệ ca, huynh đừng đem ta ra dọa Mộng Nhi bọn họ có được không? Thỉnh thoảng có thể đổi thành Đông Hạo, Tá Vụ bọn họ. Phượng Phi Lâu của chúng ta không phải công bằng bình đẳng sao?"
"Nói có lý, nói có lý, ngươi yên tâm, lần tới nhất định đổi thành Đông Hạo. Ác, nếu như đổi thành Đông Hạo, Mộng Nhi đồng ý thì làm thế nào?"
"A."
Trà Ngũ khuôn mặt méo mó.
"Ta đi trước."
Hàn Nghệ cười ha hả, vội rời đi.
Sau khi tắm xong, trong sân đã yên tĩnh. Hàn Nghệ biết là bọn họ đã vào hỗ trợ ở trong lầu. Hiện giờ bầu không khí của Phượng Phi Lâu rất hòa hợp, không ai nói ta tài trí hơn người, ta không làm tôi tớ. Những chuyện như vậy hiện không còn ở Phượng Phi Lâu, Mộng Nhi, Mộng Đình cũng thường giúp đỡ dọn dẹp. Tiểu Béo, Tiểu Dã cũng giúp đỡ khênh khênh vác vác.
Hàn Nghệ lại đi rán một cái bánh trứng lớn, nhưng vừa ăn được một nửa, chợt thấy Trà Ngũ vội vàng vội đi đến, nói: "Tiểu Nghệ ca, không xong rồi, không xong rồi."
Hàn Nghệ nói: "Cái gì không xong?"
"Bên ngoài...bên ngoài rất nhiều người tới." Trà Ngũ hoang mang nói.
Hàn Nghệ rất muốn đấm chết tên này. "Nếu như ngày nào đó thực sự không có người tới, ngươi chết chắc rồi."
Trà Ngũ sửng sốt, ngơ ngẩn nói: "Không phải, bọn họ đều tới tìm ngươi."
"Nam hay nữ vậy" Hàn Nghệ vội vàng hỏi.
Trà Ngũ lại sửng sốt, đang định mở miệng, chợt nghe bên ngoài có người kêu lên: "Hàn Nghệ, thằng nhãi này mau ra đây cho ta."
"Là bọn họ à." Hàn Nghệ cười, nhanh chóng giải quyết nốt cái bánh, ngậm một ly trà trong miệng xúc miệng. Vỗ vai Trà Ngũ: "Đợi chút nhìn cho kỹ, chuyện vớ vẩn mà sợ đến mức này. Ngươi còn nhiều điều phải học lắm."