Mục lục
Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch: mafia777

"Ai ui! Mệt chết ta, mấy ngày nay thật sự là không cách nào sống nổi mà, thật sự muốn nghỉ phép một năm, ra ngoài tự do thoải mái một phen."

Hàn Nghệ trở lại trong viện, không ngừng than thở, thật sự là cuộc sống này quá không thích hợp với hắn, ngày ngày chưa ngủ đến khi no giấc thì đã bị người ta gọi dậy, hỏi đông hỏi tây, thật sự là đầu phình ra gấp đôi mà.

Nhưng nếu ngươi nói hắn làm rất nhiều sao, thật sự là không có, hắn căn bản chỉ nói mấy câu ngoài miệng, hắn phiền nhất chính là phải quản lý nhiều người như vậy, mỗi lần ngẫm lại có gần trăm người chờ hắn ăn cơm, hắn đã co giật cả trứng, thật sự là quá khủng bố, cho nên mới mấy ngày mà hắn đã bắt đầu vạch kế hoạch nghỉ phép năm cho mình rồi.

Đương nhiên, cũng chỉ là nghĩ thôi, trước khi hẻm Bắc chưa đi vào quỹ đạo, hắn chắc chắn không thanh nhàn được.

Một lát sau, Lưu Nga từ ngoài đi vào phòng, thấy Hàn Nghệ ngồi trong đó, nói: "Hàn tiểu ca, ngươi về rồi sao?"

Hàn Nghệ ừ một tiếng, nói: "Bên kia tỷ bàn bạc sao rồi?"

"Cũng bàn được gần xong rồi."

Lưu Nga ngồi xuống, nàng không giống Hàn Nghệ, nàng thích cuộc sống tiểu đệ nhiều ngàn vạn này, do vậy không chút mệt mỏi nào, ngược lại còn rất hưng phấn.

Hàn Nghệ gật đầu nói: "Vậy thì tốt, may mà có tỷ, bằng không thì ta thật sự mệt chết."

Lưu Nga nói: "Ngươi rất mệt sao?"

Hàn Nghệ hỏi ngược lại: "Tỷ không mệt sao?"

Lưu Nga lắc đầu.

Xem ra nàng rất hưởng thụ tất cả những thứ này, cũng tốt, tương lai giao hết cho nàng xử lý là được, mình chỉ quan tâm quy tắc ngầm, không, chuyện nghệ thuật là được. Hàn Nghệ lúng túng cười, dù sao thì hắn vẫn chưa tròn hai mươi, người ta đã ba bốn mươi tuổi rồi, thoạt nhìn tinh thần còn sung mãn hơn hắn nhiều, thật sự là xấu hổ nha.

Vẻ mặt Lưu Nga nghi ngờ nói: "Đúng rồi, Hàn tiểu ca, ta có một chuyện mãi vẫn không hiểu."

Hàn Nghệ nói: "Chuyện gì?"

Lưu Nga nói: "Thật ra chúng ta có thể tự mình làm, hoặc là chiêu những tiểu thương kia vào Phượng Phi Lâu của chúng ta, tạo sao phải chọn cách liên minh chứ."

Thật ra vấn đề này nàng đã muốn hỏi từ sớm rồi, nhưng mấy ngày nay Hàn Nghệ đều bề bộn nhiều việc, hơn nữa tính tình thô bạo, nàng cũng hơi sợ, cho nên vẫn nhịn đến hôm nay.

Đương nhiên là để tiết kiệm hơi sức nha, cái gì cũng tự mình làm thì sẽ mệt chết đi mất!

Hàn Nghệ thầm nói một câu, ngoài miệng lại nói: "Lưu tỷ, tỷ nói không sai, chuyện này đích thật có thể làm theo tỷ nói, nhưng kết quả đơn giản chỉ là kiếm thêm được chút tiền, làm ăn mà kiếm được tiền còn rất nhiều, sao ta lại chăm chăm vào chút lợi nhỏ đó chứ, chúng ta cần sức ảnh hưởng."

"Nếu trực tiếp chiêu bọn họ vào, vậy thì bọn họ sẽ trở thành người của chúng ta, cũng tức là người một nhà, người một nhà nói một câu còn không đáng tin tưởng bằng người ngoài nói, hơn nữa cũng không thể thu hút nhiều người ngoài đến đây hơn nữa.

Nhưng nếu bọn họ gia nhập liên minh, tình huống đã khác xa rồi, một khi hẻm Bắc chúng ta có thể sinh lợi nhuận cho bọn họ, bọn họ nhất định sẽ giúp chúng ta tuyên truyền ra ngoài, nói hẻm Bắc là nơi làm ăn rất tốt, đến lúc đó sẽ thu hút càng nhiều người đến đây làm ăn hơn nữa, đây mới là điều mà chúng ta muốn.

Hơn nữa, nếu thu mua, thì sẽ khiến bọn họ mất đi động lực sáng tạo, dù sao thì tiền công cũng cố định, nếu là kết minh, bọn họ sẽ nghĩ đủ mọi cách kiếm càng nhiều tiền hơn nữa, vậy thì sản phẩm nhất định sẽ càng làm càng tốt. Mục đích chủ yếu của chúng ta là cải tạo hẻm Bắc trở thành thị trường vượt qua cả chợ tây và chợ đông, chứ không phải chỉ là kiếm tiền."

Lưu Nga như thoáng chút suy nghĩ gật đầu, tầm nhìn thương nghiệp của nàng kém hơn Hàn Nghệ không chỉ là một chút, nàng còn phải tiêu hóa một chút đã.

Đúng lúc này, Trà Ngũ đột nhiên đi đến, nói: "Tiểu Nghệ ca, Lưu tỷ, Hoa Nguyệt Lâu phái người đến."

Lưu Nga cau mày nói: "Bọn họ phái người đến làm gì?"

Trà Ngũ nói: "Nói là đến đưa thiệp mời."

"Đưa thiệp mời?"

Lưu Nga hừ một tiếng: "Nữ nhân đê tiện kia đưa thiệp mời cho chúng ta? Chắc chắn là muốn giở trò quỷ gì đó, ngươi nói ta không có ở đây."

"Đợi đã."

Hàn Nghệ vội vàng ngăn Lưu Nga lại, nói: "Lưu tỷ, tỷ đừng cứ xúc động như vậy được không, nói không chừng người ta đưa thiệp mời cho ta." Nói xong lại quay sang nói với Trà Ngũ: "Gọi người đó vào đây."

"Vâng."

Bây giờ Hàn Nghệ mới là lão đại, đương nhiên là nghe theo lão đại, Trà Ngũ đáp lại một tiếng, sau đó xoay người ra ngoài.

Lưu Nga nói: "Hàn tiểu ca, ngươi không biết nữ nhân đê tiện kia thôi, ả phái người đến đây, nhất định không có gì tốt."

Hàn Nghệ nói rất có lệ: "Xem thử rồi hẵng nói."

Một lát sau, Trà Ngũ liền dẫn theo một thanh niên chừng hai mươi tuổi đi vào.

Thanh niên kia hành lễ với Hàn Nghệ và Lưu Nga nói: "Tiểu nhân Trúc Hán bái kiến Hàn đông chủ, Lưu giả mẫu."

Y chắc chắn cũng là tiện nhân, tiện nhân bình thường đều không có họ.

"Miễn lễ, miễn lễ."

Hàn Nghệ cười nói: "Nghe nói ngươi đến đưa thiệp mời, không biết quý điếm có chuyện vui gì?"

Trúc Hán nói: "À, là như vầy, ba ngày sau, kịch nói của Hoa Nguyệt Lâu chúng tôi sẽ được khai diễn, Tào giả mẫu đặc biệt phái tiểu nhân đến mời hai vị đến xem."

Biết ngay là không có gì tốt mà, rõ ràng là đến khiêu khích. Lưu Nga hừ nói: "Đông Thi hiệu tần."

Hàn Nghệ nhẹ nhàng oa một tiếng, nói: "Lưu tỷ, không ngờ học vấn của tỷ sâu như vậy, còn biết nói thành ngữ nữa."

Lưu Nga sửng sốt, xấu hổ quay đầu đi.

Hàn Nghệ lại nói với Trúc Hán: "Được, ta biết rồi, ngươi về nói với Tào giả mẫu, đến lúc đó ta nhất định đến ủng hộ."

"Dạ, quấy rầy rồi."

Trúc Hán giao thiệp mời cho Trà Ngũ, sau đó cáo từ.

Trúc Hán vừa đi, Lưu Nga vội vàng nói: "Hàn tiểu ca, ngươi thật sự muốn đi?"

Hàn Nghệ nói: "Đương nhiên đi nha, từ lâu ta đã muốn đi xem thử cô nương Hoa Nguyệt Lâu rồi."

"Cái gì?"

Chết tiệt, lâu rồi không gạt người, vừa không cẩn thận là bộc lộ tâm tình rồi, Hàn Nghệ lúng túng nói: "Ách, ý của ta là, đi coi thử cô nương ở chỗ bọn họ chiêu đãi khách nhân thế nào, học hỏi một chút, dù sao thì kinh nghiệm mở thanh lâu của ta còn ít, việc này ừ, vô cùng cần thiết."

Lưu Nga nửa tin nửa ngờ nhìn hắn một cái, lại nói: "Nhưng chúng ta vẫn không có qua lại gì với Hoa Nguyệt Lâu, tiện nhân kia làm vậy rõ ràng là khiêu khích chúng ta, nói không chừng mời chúng ta đến đó, sau đó lại sỉ nhục chúng ta nữa."

Hàn Nghệ ha ha nói: "Sỉ nhục ta còn được, chỉ cần đừng làm ô nhục ta là được, dù sao tuổi tác quá lớn rồi, ta chịu không nổi."

Lưu Nga xuất thân là cung kỹ, làm sao lại nghe không hiểu, cả giận nói: "Hàn tiểu ca, ta không phải đang nói giỡn với ngươi."

Hàn Nghệ nói: "Ta cũng rất nghiêm túc nha, tuổi của Tào Tú thật sự quá lớn."

"!"

Lưu Nga câm nín.

Hàn Nghệ mỉm cười, nói: "Mọi người đều là hàng xóm, hẳn là phải qua lại với nhau, không qua lại mới là không bình thường, dù sao thì cũng phải gặp mặt. Hơn nữa người ta đã phái người đến rồi, nếu ta không đi, một là chứng tỏ chúng ta không lễ phép, hai là chứng tỏ chúng ta quá nhát gan, ba là lần này ta đi cũng là dò thám tình hình địch, ta phải coi thử kịch nói của họ làm thế nào, còn nữa, tỷ đừng cứ gọi tiện nhân tiện nhân mãi, như vậy chứng tỏ chúng ta không có tố chất."

Lưu Nga nghe nửa câu đầu, cảm thấy rất có lý, truyện đăng tại bach ngoc sach, dkm lũ ký sinh trung truyen full copy, sống chết của Phượng Phi Lâu của bọn họ toàn bộ đều dựa vào kịch nói. Bây giờ Hoa Nguyệt Lâu cũng làm kịch nói, dĩ nhiên là phải chú ý rồi, không thể qua loa chút nào, nhưng nghe thấy nửa câu sau, nàng lại không khỏi đỏ mặt, nói: "Ả vốn là một tiện nhân mà."

Vốn sinh cùng một gốc, sao lại thiêu đốt nhau nha! Hàn Nghệ tức giận nói: "Được được được, tỷ thích gọi sao thì gọi vậy đi."

Lưu Nga lại nói: "Ta không muốn đi."

"Tố chất này của tỷ, ta cũng cảm thấy không đi tốt hơn." Hàn Nghệ lập tức đồng ý, nghĩ bụng, nếu nàng đi thì sao ta tán gái chứ.

Lưu Nga thấy Hàn nghệ không yêu cầu mạnh mẽ mình phải đi, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, nàng thật sự không muốn nhìn thấy gương mặt Tào Tú, nếu tố chất kém chút thì không thể đi, thì nàng vui vẻ chấp nhận, lại nói: "Hàn tiểu ca, lỡ như, ta nói lỡ như kịch nói của Hoa Nguyệt Lâu thành công, vậy chúng ta làm sao đây?"

Hàn Nghệ khinh miệt cười một tiếng: "Lưu tỷ, tỷ biết không, tỷ nói vậy là sỉ nhục ta đó. Thứ xuất phát từ tay Hàn Nghệ ta, nếu người khác dễ dàng bắt chước được, thì ta còn lăn lộn gì chứ, lui lại vạn bước mà nói, cho dù ả ta giẫm phải vận cứt chó mà thành công, thì cũng có cách chế phục ả ta."

Lưu Nga tò mò nói: "Cách gì?"

Hàn Nghệ quay đầu ra cửa, cười nói: "Tiểu Béo"

"Hàn đại ca."

Chỉ thấy Hùng Đệ vác một thân thịt béo đi vào, bên cạnh còn có Tiểu Dã và Đỗ Tổ Hoa. Đỗ Tổ Hoa tính tình khôn khéo, hơn nữa rất hiểu chuyện, thế là rất nhanh đã trở thành bạn tốt của Hùng Đệ.

Hàn Nghệ cười nói: "Đệ đi đâu thế, cả đầu đầy mồ hôi."

Hùng Đệ ha ha nói: "Bọn đệ đi giúp bọn Mộng Nhi tỷ tỷ tập luyện."

Lưu Nga chen miệng nói: "Hàn tiểu ca, ngươi vẫn chưa có cách sao?"

Hàn Nghệ nói: "Ta nói rồi nha!"

"Nói khi nào."

Hàn Nghệ chỉ vào Hùng Đệ nói: "Tiểu Béo nha."

"Làm gì?"

Hùng Đệ ngơ ngác nói.

Hàn Nghệ khoát tay nói: "Biện pháp mà ta nói chính là Tiểu Béo"

Hùng Đệ nheo mắt, nhìn Hàn Nghệ một cách kỳ lạ.

Lưu Nga lại trợn to mắt nói: "Tiểu Béo?"

"Đúng vậy!"

Hàn Nghệ gật đầu nói: "Tiểu Béo, chẳng phải đệ nói muốn diễn sao?"

Hùng Đệ gật đầu.

Hàn Nghệ nói: "Tốt lắm, bắt đầu từ ngày mai, chúng ta bắt đầu luyện tập."

Hùng Đệ gãi đầu, có chút buồn bực nói: "Nhưng trong kịch bản hình như không có phần của đệ nha."

"Chuyện đó xưa rồi." Hàn Nghệ phất tay, lại nói: "Ta đo ni đóng giày giúp đệ tạo ra kịch hài mời mẻ độc đáo, bảo đảm người khác vừa nhìn thấy đệ liền cười."

Hùng Đệ vui vẻ nói: "Thật sao?"

"Đó là điều cơ bản nhất."

Hàn Nghệ cười ha ha, lại nói với Đỗ Tổ Hoa: "Tổ Hoa, ngươi có muốn diễn không."

Đỗ Tổ Hoa kinh ngạc nói: "Ta được sao?"

Hàn Nghệ nói: "Đương nhiên được nha, ta định ghép ngươi và Tiểu Béo thành một tổ hợp hoàng kim, ngươi nói có muốn diễn hay không."

Đỗ Tổ Hoa cười hì hì gật đầu.

"Rất tốt!" Hàn Nghệ gật đầu, đánh giá Đổ Tổ Hoa, nói: "Đỗ Tổ Hoa, Đỗ Tổ Hoa, có điều tên của ngươi thật khó khiến người ta ghi nhớ, không có cảm giác thân thiết giống như Tiểu Béo." Nói đến đây, mắt hắn đột nhiên sáng lên, nói: "Dứt khoát vậy đi, cứ gọi ngươi là Hoa Tử đi."

"Hoa Tử?"

Đỗ Tổ Hoa ngẩn người.

"Đủ vang dội chứ."

Hàn Nghệ rất kích động nói.

Nhưng vẻ mặt bọn Đỗ Tổ Hoa Tiểu Béo đều rất mờ mịt.

Trình độ gì vậy, cho ngươi cái tên hoành tráng, ngươi lại tỏ vẻ này, thật là sỉ nhục thần tượng của ta mà. Hàn Nghệ cũng lười giải thích, dù sao thì hắn cũng không biết nên giải thích thế nào, ho khan một tiếng, nói: "Như vậy đi, nghệ danh của ngươi gọi là Hoa Tử."

(*Hoa Tử ở đây là chỉ Lưu Đức Hoa, một diễn viên kiêm ca sĩ nổi tiếng*)

Đỗ Tổ Hoa "à" một tiếng.

Hàn Nghệ lại nhìn sang Tiểu Dã nói: "Tiểu Dã, đệ..."

Tiểu Dã vội vàng lắc đầu nói: "Đệ không diễn."

Hàn Nghệ nói: "Vậy được, đệ không muốn diễn thì chuẩn bị cười đi." Nói đến đây, hắn ngừng lại, nói: "Có điều đây chính là cơ mật của Phượng Phi Lâu chúng ta, tạm thời bất cứ ai cũng không được nói ra, đặc biệt là Tiểu Béo, đệ thuộc dạng nói nhiều."

Hùng Đệ rất nghiêm túc gật đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK