***
"Sư Quái! Tiểu tử ngươi cuối cùng cũng chịu trở lại. Ta còn lo lắng sẽ không được gặp ngươi nữa đấy."
Nguyên Liệt Hổ gần như ngựa chưa kịp dừng đã nhảy phắt xuống, mạnh mẽ ôm chầm lấy Lư Sư Quái.
"Ái ui...!"
Vừa ôm một cái, Nguyên Liệt Hổ lập tức kêu thảm lên một tiếng, lập tức buông Lư Sư Quái ra, chỉ thấy cánh tay phải lủng lẳng, dường như đã mất đi cảm giác. Gã nhanh chóng vươn tay trái rút cây châm nhỏ dưới nách ra, sau đó cố gắng giật giật cánh tay phải, lại chỉ Lư Sư Quái nói: "Sư Quái, chúng ta đã 5 năm không gặp, sao ngươi lại đối xử với ta như thế?"
Lư Sư Quái hừ nói: "Ta nói này, thằng nhãi nhà ngươi thực sự là không có thay đổi chút nào, gặp ai cũng tiểu tử tiểu tử. Hơn nữa, một câu hay ho ngươi cũng không nói được. Ngươi có biết hay không, sự lo lắng nhất chính là không bao giờ được thấy ngươi nữa đó."
Nguyên Liệt Hổ lắc lắc cánh tay, giơ lên cái châm nhỏ, nói: "Ta không phải vẫn khỏe mạnh đây sao."
Lư Sư Quái nhận lại cây châm, trừng mắt nhìn Nguyên Liệt Hổ, nói: "Ngươi cho dù mạng lớn đi nữa, thì cũng không giữ được nếu suốt ngày cứ đi tìm chết đâu."
"Sư Quái, sao ngươi cứ thích tốn nước miếng vô ích vậy. Thằng nhãi này nếu có thể thay đổi, thì đã không phải là Nguyên Liệt Hổ."
Đã thấy Trịnh Thiện Hành lập tức nhảy từ trên ngựa xuống, ánh mắt không khỏi quan sát Lư Sư Quái. Thấy khuôn mặt đã dạn dày sương gió của Lư Sư Quái, Trịnh Thiện Hành không khỏi có chút xúc động, khẽ cười: "Sư Quái, ngươi cũng thật là không có chút nghĩa khí, đến đây mà chỉ viết thư cho Liệt Hổ."
Lư Sư Quái ha hả nói: "Cũng không còn cách nào cả. Ai cũng bảo ta còn phải nhờ y thu nhận và giúp đỡ."
Trịnh Thiện Hành vẫn chưa vừa lòng, nói: "Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta không thể cho ngươi một chỗ trú chân hay sao?"
Lư Sư Quái nói: "Tất nhiên là không phải rồi. Chỉ là ta không muốn ăn cơm rau dưa với ngươi, mà muốn hưởng sung sướng với Liệt Hổ."
Nguyên Liệt Hổ chỉ vào Lư Sư Quái ha hả nói: "Vẫn là Sư Quái ngươi thông minh nhất."
Trịnh Thiện Hành cười mắng: "Sư Quái, ngươi thay đổi rồi, tham phú phụ bần, không quân tử chút nào."
"Ta không cho là vậy. Có câu, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Thế mới là thể hiện của quân tử."
Đã thấy Thôi Tập Nhận nhảy khỏi ngựa. Bên cạnh y còn Vương Huyền Đạo và Trưởng Tôn Diên.
Lư Sư Quái cười ha hả: "Nói chung, hiểu rõ ta nhất, không ai khác ngoài Tập Nhận. Nhiều năm không gặp nhưng vẫn y như xưa."
Thôi Tập Nhận chắp tay nói: "Lư huynh, đã lâu không gặp, không có gì khác trước."
Vương Huyền Đạo cũng chắp tay nói: "Lư huynh, tất cả tốt chứ?"
Lư Sư Quái gật đầu, cười nói: "Huyền Đạo, quá lâu không gặp. Xem ra ngươi vẫn là không hay ra ngoài."
Vương Huyền Đạo xấu hổ cười.
Trưởng Tôn Diên cũng tiến lên, chắp tay nói: "Sư Quái ca!"
Lư Sư Quái lại nhìn về phía Trưởng Tôn Diên, cười nói: "Trưởng Tôn, đã nhiều năm trôi qua, ngươi vẫn là ít lời nhất đấy."
Trưởng Tôn Diên cười cười.
Sáu người ngơ ngác nhìn nhau, sắc mặt đều có chút biến đổi, trong mắt như có đám sương mù.
Thôi Tập Nhận cảm khái nói: "Lư huynh, huynh cũng đủ quyết tuyệt. Chuyến đi này chính là năm năm."
Lư Sư Quái thở dài. Nói: "Thật sự là ta cũng không ngờ. Ta chỉ như vừa đi ra ngoài một lúc, chưa hề nghĩ là đã trôi qua năm năm rồi. Thế giới quá lớn còn ta thì lại rất nhỏ bé."
Nói tới đây, y đột nhiên có vẻ nhớ ra điều gì, vội vã quay đầu lại, gọi
"Sư muội, Liên Nhi, còn không mau xuống ngựa, vấn an huynh đệ ta."
Nói xong, y tiến lên, giúp hai mẹ con xuống ngựa.
Thiếu phụ xuống ngựa, nhẹ nhàng chào hỏi sáu người.
Nguyên Liệt Hổ ha hả nói: "Chào tẩu tẩu!"
Thiếu phụ kia sợ hãi nói: "Không dám, không dám. Công tử kêu vậy, Liễu Cầm không dám nhận."
Lư Sư Quái lại nói: "Vậy, sư muội nói xem, bọn họ nên gọi nàng như thế nào?"
Liễu Cầm sững sờ, nhìn trộm Lư Sư Quái.
Thôi Tập Nhận cười ha hả, nói: "Tẩu tẩu đừng để ý. Mấy người chúng ta cũng không phải thứ gì tốt. Nếu không có gia thế thì e rằng cũng không kiếm được thê tử. Tẩu đồng ý làm vợ Lư huynh thì đó là phúc khí của Lư huynh rồi."
Lư Sư Quái cười nói: "Tập Nhận, ngươi đúng là luôn nói ra được tâm tư của ta."
Liễu Cầm đỏ mặt, bèn dắt con gái nhỏ đến trước mặt, nói: "Liên nhi, mau chào Thôi thúc thúc đi."
Cô bé nhanh nhẹn tới chỗ đám người Thôi Tập Nhận hành lễ.
Thôi Tập Nhận nói: "Lư huynh, tiểu cô nương này là..."
Lư Sư Quái cười gật gật đầu, kiêu hãnh nói: "Đây là con gái ta."
"Xin chúc mừng!"
Năm người cùng chúc mừng Lư Sư.
"Chất nữ, mau lại đây, cho Liệt Hổ thúc thúc ôm một cái!" Nguyên Liệt Hổ bước nhanh đến phía trước, nhấc và cho cô bé cưỡi trên cổ của mình.
Trịnh Thiện Hành cau mày nói: "Thằng nhãi này, cẩn thận một chút."
"Yên tâm, không sao đâu." Nguyên Liệt Hổ đĩnh đạc nói.
Cô bé không sợ chút nào. Đôi tay nhỏ bé ôm đầu của Nguyên Liệt Hổ, khanh khách cười: "Liệt Hổ thúc thúc, thúc cao thật đấy!"
Nguyên Liệt Hổ nói: "Vậy con có thích Liệt Hổ thúc thúc không?"
"Thích ạ!"
"Đúng rồi, tên con là gì?"
"Con tên là Lư Tri Liên."
"Rồi. Tri liên tử khổ, tài đổng nhân sinh chi nhạc" (Biết hạt sen đắng, mới hiểu niềm vui của con người)
Trịnh Thiện Hành hứng thú nói: "Nhưng con dám thưởng thức cái đắng của hạt sen không?"
Lư Tri Liên mím miệng, gật đầu: "Con đã từng ăn vụng một lần. Thật sự rất đắng ạ. Nhưng so với thuốc của phụ thân thì ăn thì dễ ăn hơn nhiều ạ."
Tất cả mọi người nghe xong đều bật cười ha hả.
Lư Tri Liên đột nhiên nhìn con rùa đen nhỏ trên tay Vương Huyền Đạo, nói: "Huyền Đạo thúc thúc, con rùa đen nhỏ của thúc thật đáng yêu."
Vương Huyền Đạo nói: "Cảm ơn con."
Nguyên Liệt Hổ ha hả nói: "Quy nhân, còn không dâng lên con rùa đen nhỏ của ngươi đi."
Vương Huyền Đạo hung hăng, trừng mắt nhìn Nguyên Liệt Hổ.
Liễu Cầm vội vàng nói: "Liên nhi, con rùa đen nhỏ này là bảo bối của Huyền Đạo thúc thúc. Không thể cho người khác xem lung tung được."
Lư Tri Liên gật gật đầu, ồ lên một tiếng.
Vương Huyền Đạo vô cùng ngượng, nói: "Nếu là Liên nhi thích rùa, hôm khác ta sẽ cho con một con nhé."
Lư Tri Liên vui vẻ: "Vâng ạ."
Lư Sư Quái cười cười, đột nhiên đưa tầm mắt nhìn qua, nói: "Hình như còn thiếu một người?"
Vừa nói xong, Trịnh Thiện Hành và Vương Huyền Đạo liếc sang nhau.
Nguyên Liệt Hổ nói: "Ta đã cho người báo với Như Nguyệt, nhưng không biết y có tới hay không."
Đúng lúc, nghe xa xa vang lên tiếng vó ngựa. Mấy người họ quay đầu nhìn, thấy một nam tử choàng áo trắng cưỡi con ngựa đen phi như bay tới.
"Đến rồi. Đến rồi." Nguyên Liệt Hổ vui sướng kêu lên.
Lư Tri Liên hiếu kỳ hỏi: "Ai tới hả thúc?"
Nguyên Liệt Hổ thì thầm: "Là dì nhỏ Độc Cô của con tới."
Chỉ một khắc, ngựa đen áo trắng lao tới chỗ Lư Sư Quái. Nam tử áo trắng xoay người xuống ngựa. Bỏ mũ ra thì thấy một nhan sắc khuynh thành. Da trắng như tuyết, mặt mày như vẽ, nhất là đôi con mắt màu xám nhạt càng tăng thêm phần đẹp đẽ.
Người này chính là Độc Cô Vô Nguyệt.
"Oa! Dì nhỏ Độc Cô, dì đẹp quá!"
Lư Tri Liên thốt lên.
Vừa nói xong, mặt cả bọn Trịnh Thiện Hành đều biến sắc.
Liễu Cầm vội vàng nói: "Liên nhi, con nói sai rồi. Đây là Vô Nguyệt thúc thúc của con."
"Thúc thúc ư?" Lư Tri Liên sửng sốt nhìn Độc Cô Vô Nguyệt.
Nguyên Liệt Hổ cười ha hả. Nói: "Tẩu tẩu đừng trách. Là ta bảo Liên nhi như vậy đấy."
Độc Cô Vô Nguyệt hơi hơi nhíu mắt, nói: "Bại tướng dưới tay ta mà còn dẻo miệng."
Nguyên Liệt Hổ nói: "Vô Nguyệt, lần tỷ thí trước rõ ràng là ta nhường ngươi. Nam nhân ta thương hương tiếc ngọc, sao nỡ nhẫn tâm xuống tay với ngươi."
Lư Sư Quái trừng mắt nhìn Nguyên Liệt Hổ, nói: "Được rồi, ngươi thế nào chúng ta còn không rõ sao."
Nguyên Liệt Hổ bĩu môi, không nói nữa.
Độc Cô Vô Nguyệt bực một chút, không để ý đến y nữa. Quay sang Lư Sư Quái chào: "Sư Quái ca, lâu quá rồi không gặp!"
Lư Sư Quái cười gật gật đầu, nhìn lại dung nhan của Độc Cô Vô Nguyệt: "Ngươi thực sự không thay đổi tý nào. Còn đẹp hơn xưa!"
Nói xong, bảo vợ con chào Độc Cô Vô Nguyệt.
"Vô Nguyệt thúc thúc, con xin lỗi!"
Dưới ánh mắt nghiêm khắc của mẹ, Lư Tri Liên biết lỗi nói.
Độc Cô Vô Nguyệt khẽ mỉm cười: "Không sao. Được khen đẹp như vậy, thúc thúc vui không hết, sao lại trách con."
Trịnh Thiện Hành nói: "Vô Nguyệt cho ta nói này. Nếu không có Sư Quái về thì e là chúng ta khó được gặp ngươi đó."
Độc Cô Vô Nguyệt cười nói: "Trịnh huynh khiêm tốn như thế. Nếu ta ở cùng ngươi, sợ là khó mà khiêm tốn được."
Trịnh Thiện Hành cười ha hả: "Che mặt đi là được."
Lư Sư Quái liếc Thôi Tập Nhận, lại nói: "Tập Nhận, Vô Nguyệt. Chuyện giữa hai người, lần trước tới Lạc Dương ta cũng đã nghe nói. Việc này ta không muốn can dự. Nhưng hôm nay ta vừa mới vừa trở về, ta muốn cùng huynh đệ của ta uống thoải mái một trận. Sau này các ngươi muốn như thế nào cũng kệ, nhưng hôm nay cũng nên nể mặt ta một chút."
Thôi Tập Nhận mắt đầy hận ý nhìn Độc Cô Vô Nguyệt, trầm tư một lúc rồi nói: "Chỉ một ngày hôm nay thôi."
Lư Sư Quái gật gật đầu, nhìn về phía Độc Cô Vô Nguyệt.
Độc Cô Vô Nguyệt gật đầu, đột nhiên nói: "Nhân cơ hội này, ta muốn nói một câu. Thôi huynh, ngươi có thể làm gì ta cũng được, nhưng kính xin ngươi đừng nhắm vào nhà Độc Cô ta."
Thôi Tập Nhận cười nói: "Ta chẳng qua là Lấy gậy ông đập lưng ông thôi. Việc này ta sẽ không coi như xong rồi đâu."
Độc Cô Vô Nguyệt nói: "Nếu ngươi muốn tiếp tục đi xuống như vậy, ta nhất định sẽ phản kích đấy. Tính mạng của Độc Cô Vô Nguyệt ta có thể cho ngươi, nhưng thề quyết không để ngươi làm nhục Độc Cô gia ta."
Thôi Tập Nhận cười lạnh nói: "Tùy ngươi."
Vương Huyền Đạo, Trịnh Thiện Hành, Trưởng Tôn Diên, Nguyên Liệt Hổ - bốn người đều là cúi đầu không nói câu gì.
Lư Sư Quái nói: "Có phải nhất định nói chuyện này hôm nay không?"
Thôi Tập Nhận vuốt cằm nói: "Xin lỗi."
Độc Cô Vô Nguyệt cũng nói: "Rất xin lỗi."
Lư Sư Quái thở dài, đột nhiên lại nói: "Đúng rồi, Ngô vương điện hạ trước khi đi, các ngươi gặp không?"
Mấy người đều lắc đầu.
Lư Sư Quái thoáng trầm ngâm, lại nói: "Thế còn nữ nhân kia đâu?"
Trịnh Thiện Hành cười nói: "Khoanh tay chịu trói không phải bản tính của cô gái đó. Sáng sớm liền chạy, hiện giờ không biết tung tích ra sao."
Nguyên Liệt Hổ nói: "Nhưng, nữ nhân ấy cũng không phải dạng vừa đâu. Trước khi đi còn nói một câu với Quốc cữu công."
Lư Sư Quái nói: "Nói gì?"
Nguyên Liệt Hổ cười ha hả, liếc mắt mắt Trưởng Tôn Diên, không nói.
Lư Sư Quái thoáng nhìn thế, đại khái cũng đoán được, thở dài một tiếng: "Không thể tưởng được trong năm năm qua, vật đổi người thay đến vậy."
Trưởng Tôn Diên xin lỗi: "Rất xin lỗi Sư Quái ca!"
Lư Sư Quái khoát tay: "Trưởng Tôn, ngươi không cần thiết nói như vậy. Chúng ta trước đây đã từng nói, triều đình là triều đình, bằng hữu là bằng hữu, quyết không thể nhập làm một. Nếu không, chúng ta cũng không có thể trở thành bằng hữu."
Thôi Tập Nhận cười: "Đúng vậy. Nếu phải nói lời xin lỗi thì bảy người chúng ta đừng nên gặp mặt. Bằng không, đi tìm ánh sáng của lời xin lỗi cũng phải dùng tới ba ngày ba đêm mới đến được."
Nguyên Liệt Hổ nói: "Ta nói cả các ngươi nữa đấy. Đứng ở đây nói chuyện nhiều mệt quá. Đi nào, vào nhà uống rượu."
Lư Sư Quái cười ha hả: "Hôm nay ngươi làm chủ. Cứ làm như ngươi nói đi."
- -------
Nếu lấy gia thế bảy người họ ở Trường An, cùng danh tính, nghĩa khí của họ ở Trường An này, năm năm trước chính là thời chấn động của bảy người họ.
Nhưng, đã có một người đã át bảy người họ, trở thành đề tài duy nhất của mọi người ở Trường An.
Đó là Hàn Nghệ.
Về Hàn Nghệ, những lời dạy về chuyện vợ chồng chung sống, thậm chí cách đối nhân xử thế, được truyền ra rất nhanh.
Tuy rằng, những lời đó đều là đột xuất, nhưng quả thật rất có đạo lý. Hơn nữa, đạo lý ấy không phải là vấn đề hay quan điểm mà phát sinh từ một gia đình lớn, cho nên điều này làm cho tất cả mọi người rất tin phục.
Hơn nữa, qua những lần chuyện trò trực tiếp, rất nhiều người là con cháu gia tộc lớn không coi Hàn Nghệ là một kẻ ti tiện, càng nhiều người coi hắn như một thầy giáo. Tuy rằng nhìn ngoài không thấy nhưng trong lòng lại rất tôn trọng.
Tuy rằng Hàn Nghệ không thể hiện thiên phú về thi từ ca phú, nhưng lời nói đều có chứa triết lý. So với Luận Ngữ của Khổng Tử cũng rất sâu sắc.
Tiếng tăm của Hàn Nghệ rất lớn. Rất nhiều người là con dòng cháu giống đều muốn làm bạn với Hàn Nghệ. Cho dù địa vị của Hàn Nghệ còn kém xa.
Đến một ngày nọ, thực sự đã vượt qua Trường An Thất Tử.
Đương nhiên, Hàn Nghệ có nói gì chăng nữa thì cũng là để thúc đẩy "ngày phụ nữ".
Hiển nhiên, đây là một cuộc tuyên truyền thành công.
Tuy còn có tranh luận, nhưng rất nhiều dư luận cũng đã thiên hướng về Phượng Phi Lâu. Đó không chỉ là dư luận giữa nam nhân. Mặt sau còn có một tập thể khổng lồ, đó là nữ nhân.
Bây giờ, nữ nhân quý tộc cũng không phải là nữ nhân của Thanh triều. Thế lực của các nàng cũng rất lớn.
"Ngày phụ nữ" ra đời là chuyện đương nhiên.