Mục lục
Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch: mafia777

***

"A!"

Tiêu Vô Y không khỏi yêu kiều rên rỉ một tiếng, nàng đang chìm đắm ở trong khoái lạc, tuy bất giác đau đớn, nhưng vẫn cảm thấy lâng lâng khó hiểu, càng cảm thấy ủy khuất, hai mắt lưng tròng nhìn Hàn Nghệ, đương nhiên, mặc dù là ánh mắt đáng thương, nhưng vẫn như cũ ẩn ẩn mang theo ba phần sát khí.

Hàn Nghệ thấy hai má nàng ửng hồng, đôi mắt như thu thủy, hơi thở hổn hển, làm sao còn trách được nàng, thầm nghĩ, lớn lên xinh đẹp chính là ưu thế nha, thật không biết là ông trời phái ta đến áp chế nàng, hay là ông trời phái nàng đến tra tấn ta nữa, không khỏi nói: "Có đau hay không, ta giúp nàng xoa nhé."

Bất giác liền vươn tay đặt lên mông Tiêu Vô Y, tại thời khắc này hắn thật sự thấy xót, nhưng vừa xoa xoa, chỉ cảm thấy co dãn mười phần, khiến cho nhu tình chợt giảm, dục vọng lại thẳng tắp bay lên.

Tiêu Vô Y vốn là thấy vẻ mặt quan tâm của hắn, cũng không có phòng vệ, mãi đến khi bàn tay kia đặt trên mông nàng, mới phản ứng lại, vội vàng hất bàn tay to đang tác quái kia của Hàn Nghệ ra, cáu giận nói: "Chàng chỉ biết ức hiếp ta."

Hàn Nghệ tức giận nói: "Ta ức hiếp nàng? Nàng cũng không ngẫm lại xem vừa rồi tư thế kia của nàng là gì, nàng làm nữ vương, khinh ta làm thái giám à?"

Thái giám? Tiêu Vô Y đương nhiên không có khả năng nhục nhã Hàn Nghệ như vậy, động tác kia thật đúng là trùng hợp, hai tròng mắt hướng lên, đang thật sự suy nghĩ một chút, đột nhiên phốc một tiếng, bật cười khanh khách.

Hàn Nghệ giả vờ cả giận nói: "Nàng còn cười được à?"

Tiêu Vô Y nín cười, khóe miệng khẽ nhếch, nói: "Ta cũng không phải cố ý."

"Nếu nàng mà cố ý thật, vậy thì xong rồi."

Hàn Nghệ nói xong lại bất đắc dĩ cười, hai tay nhẹ nhàng ôm chặt vòng eo nhỏ nhắn kia của nàng, nói: "Ta ôm nàng ngồi xuống."

Tiêu Vô Y xấu hổ nói: "Đừng làm nhăn váy của ta."

"Biết rồi!" Hàn Nghệ trợn trắng mắt nhìn nàng, thật sự là chịu tội mà, sớm biết vậy thì đã tặng cái yếm rồi, thế là cẩn thận ôm nàng ngồi xuống.

Tiêu Vô Y tựa vào trong ngực Hàn Nghệ, dỗi nói: "Được rồi, hiện tại đúng ý chàng rồi đó, hài lòng chưa?"

Hàn Nghệ nghe vậy giả vờ nổi giận, nói: "Nàng cũng quá khinh thường ta rồi, từ giờ tới lúc về còn một khoảng thời gian rất dài nha!"

Tiêu Vô Y nâng đôi bàn tay trắng như phấn khẽ đập vào ngực Hàn Nghệ, tỏ vẻ kháng nghị, nói: "Biết ngay là chàng tặng cái váy này là không có hảo tâm mà."

Hàn Nghệ kinh ngạc nói: "Sao vậy? Nàng không thích à?"

Đôi má đỏ của Tiêu Vô Y sắp chảy ra nước rồi, e thẹn nói: "Váy sam này làm sao mặc đi ra ngoài gặp người được."

"Đương nhiên là không thể mặc ra ngoài gặp người khác rồi."

Hàn Nghệ lập tức nói: "Ta chỉ làm ra nó để nàng mặc cho ta xem, nếu nàng muốn mặc đi ra ngoài gặp người khác, vậy cũng được, thế nhưng trước tiên phải chờ ta chọc mù đôi mắt của nam nhân khác đã."

Tiêu Vô Y thấy vẻ mặt ghen tuông của hắn, khóe miệng mỉm cười, thưởng cho hắn một ánh nhìn xem thường đầy quyến rũ.

Hàn Nghệ hỏi: "Nàng có thích váy sam này không?"

Hai mắt Tiêu Vô Y đầy vẻ vui mừng gật gật đầu, kỳ thật chỉ cần là đồ Hàn Nghệ tặng, nàng sao có thể không thích. Cho dù là chiếc đàn hỏng kia, đến nay nàng vẫn trân trọng đặt nó trong khuê phòng, ngày thường cũng luyến tiếc đem ra gảy, quý nó còn hơn châu báu, đột nhiên đôi mắt vừa chuyển, nói: "Hình như ta có nghe nói, chàng còn tặng Dương Phi Tuyết, Nguyên Mẫu Đơn một bộ váy sam."

Biết ngay nàng sẽ lôi việc này ra nói mà, may mà ta đã sớm có chuẩn bị. Hàn Nghệ gật gật đầu, nói: "Đúng vậy!"

Tiêu Vô Y lập tức không hài lòng bĩu môi.

Hàn Nghệ mỉm cười một tiếng, nói: "Nhưng ý nghĩa hoàn toàn bất đồng, ta tặng váy sam cho họ, đó chỉ là món quà mà bạn bè tặng cho nhau. Còn váy sam ta tặng cho nàng lại có ý nghĩa hoàn toàn khác."

Tiêu Vô Y chớp chớp mắt, nói: "Có ý nghĩa gì?"

Hàn Nghệ khẽ thở dài, nói: "Kỳ thật trong lòng ta vẫn luôn có một tiếc nuối, đó chính là lúc trước không thể cho nàng một bộ váy cưới thật đẹp, tân nương xinh đẹp nhất trên đời, lẽ ra nên mặc bộ váy cưới xinh đẹp nhất. Trách nhiệm này là của ta, vì vậy ta vẫn luôn muốn tự tay giúp nàng thiết kế một bộ váy cưới xinh đẹp nhất trên đời. Trong mắt của ta, không có màu sắc nào tiêu biểu hơn màu trắng để đại diện cho tình yêu, thuần khiết vô ngân, thần thánh, cao quý."

Những lời này thật sự cũng không phải là gạt người, bởi vì trước kia hắn là một người theo chủ nghĩa không kết hôn, hiện tại có hôn nhân, hắn tất nhiên hi vọng hết thảy đều hoàn mỹ. Đây quả thật là một tiếc nuối trong lòng hắn. Đương nhiên, nếu như không chuẩn bị một tầng ý nghĩa này, hắn cũng không dám tặng loạn quần áo cho Nguyên Mẫu Đơn và Dương Phi Tuyết.

Tiêu Vô Y nghe vậy hốc mắt ửng đỏ, sống mũi cay cay, run giọng nói: "Cái này... cái này là váy cưới?"

Hàn Nghệ gật gật đầu nói: "Đương nhiên. Nếu là váy áo bình thường, ta cũng sẽ không thiết kế gợi cảm xinh đẹp như vậy, tiện thể nói cho nàng biết, không chỉ có nàng biết ghen, ta cũng biết đấy."

Trái tim Tiêu Vô Y nhảy loạn cả lên, cảm động không ngừng, si ngốc nhìn bộ váy trắng trên người, khóe mắt ẩn hiện giọt nước mắt hạnh phúc.

Hàn Nghệ thấy nàng lệ quang chớp động, tuy biết trong lòng nàng nghĩ gì, nhưng chung quy vẫn không muốn nhìn thấy nàng khóc, vì thế cười ha hả nói: "Nếu lúc này mà nàng cảm động rơi lệ, ta hoàn toàn có thể lý giải được."

"Ai nói ta cảm động rơi lệ hả?"

Tiêu Vô Y lại bĩu môi, rất nhanh lau khóe mắt. Đây là Tiêu Vô Y, nếu vừa rồi Hàn Nghệ nói một cách chính thức, nàng ngược lại sẽ khóc bù lu bù loa. Nhưng Hàn Nghệ cố tình nói như vậy, nàng dù cố nén cũng sẽ không để cho nước mắt rơi xuống. Nói xong, nàng bỗng nhiên khẽ vùng một cái, nhảy ra khỏi vòng tay của Hàn Nghệ.

Hàn Nghệ thấy trong tay trống rỗng, trong mắt tràn đầy mất mát.

Tiêu Vô Y thấy ở trong mắt, vui mừng trong lòng, nói: "Chàng đi ra ngoài một lát trước đi."

Lại đuổi ta ra ngoài? Nữ nhân này trở mặt đúng là còn nhanh hơn lật sách nha! Hàn Nghệ vội lắc đầu nói: "Một người đàn ông trong vòng một canh giờ, bị thê tử liên tục đuổi ra ngoài hai lần, nàng cho rằng hắn còn dũng khí để sống nữa sao. Nếu nàng thật sự muốn ta đi ra ngoài, vậy lát nữa phải xuống dưới chân núi nhặt xác ta đó."

"Phi! Toàn nói hươu nói vượn."

Tiêu Vô Y khẽ trừng mắt nhìn hắn.

Hàn Nghệ chơi xấu nói: "Dù sao thì ta cũng không ra đâu."

Tiêu Vô Y căm tức nhìn Hàn Nghệ, nhưng người kia căn bản cũng không thèm nhìn nàng, bất đắc dĩ khẽ thở dài một cái, nói: "Vậy... vậy chàng xoay người sang chỗ khác đi."

"Để làm gì?"

"Chàng xoay qua chỗ khác đi."

Hàn Nghệ liếc mắt nhìn nàng một cái, thầm nghĩ, nàng đây là đang đùa cái gì thế, vừa rồi đã thay quần áo... Ồ? Chẳng lẽ nàng lại muốn thay quần áo nữa, cái này cũng có thể nha, cho dù không phải thay quần áo, vậy chắc chắn cũng là làm gì đó cho ta nhìn đã mắt, thế là gật đầu nói: "Được, được rồi, ta sẽ dùng chăn đệm che lại luôn, nàng đã yên tâm rồi chứ."

Bởi vì vừa rồi hắn đã rửa chân, chỉ đi một đôi giày vải, thế nên hai chân đá bay luôn đôi giày, chui thẳng vào trong chăn.

Cái gì mà dùng chăn đệm che mắt, rõ ràng là tự cho mình một lý do để nằm xuống.

Tên vô lại này, Tiêu Vô Y làm sao không biết trong lòng hắn đang đánh cái chủ ý gì, nói: "Vậy chàng phải hứa với ta, trước khi ta đồng ý, chàng không được quay đầu lại."

Hàn Nghệ nghe tiếng của nàng dường như khá nghiêm túc, không khỏi có chút buồn bực, liền 'Ừm' một tiếng.

Qua một lát, hắn chợt nghe thấy thanh âm sột sột soạt soạt, tâm động liên hồi, không kìm nổi muốn quay đầu lại liếc mắt một cái, nhưng chung quy vẫn nhịn được, trong lòng tự an ủi chính mình, nếu không được nhìn nàng cởi quần áo, vậy đợi lát nữa nhìn nàng mặc quần áo vào thì cũng giống nhau cả thôi. Đúng rồi, nàng cởi, ta cũng tiện thể cởi. Hai tay của hắn lục lọi trong chăn vài cái, rất nhanh đã cởi áo khoác ra, giấu vào trong góc tường.

Lại một lát sau, đột nhiên không còn thanh âm gì nữa.

Hàn Nghệ có chút buồn bực, nhẹ giọng hô: "Vô Y, Vô Y."

Vẫn như cũ, không có phản ứng gì.

Làm cái gì vậy ta? Hàn Nghệ đột nhiên có chút lo lắng, khi đang chuẩn bị quay đầu lại, chợt thấy một cơn gió lạnh xông vào, bất giác khẽ run, nhưng lập tức một hương thơm bí ẩn mang theo ấm áp vây hắn lại, một cánh tay ngọc khẽ ôm lấy vòng ngực hắn, hai khối bông mềm nhũn đặt ở trên lưng.

Không hổ là nữ vương, lại chủ động như vậy, ta thích. Hàn Nghệ đang muốn xoay người, lại nghe giai nhân sau lưng nói: "Không cho quay đầu lại."

Đã như vậy rồi, nàng còn không cho ta quay đầu lại. Hàn Nghệ ủy khuất nói: "Vì sao?"

Tiêu Vô Y nói: "Chàng vừa quay đầu lại, chắc chắn sẽ làm bừa, ta hiện tại chỉ muốn chỉ muốn dựa vào người của chàng như vậy thôi."

Chiêu này mà nàng cũng biết? Hàn Nghệ ra vẻ ông cụ non nói: "Vô Y nha. Nàng phải tin tưởng nhân phẩm của ta, người chính trực như ta đây, sao có thể làm bậy chứ." Trong lòng bổ sung một câu, có làm thì cũng là làm nghiêm chỉnh nha!

"Chàng đã cởi áo khoác ra rồi. Bảo ta làm sao tin tưởng chàng đây."

"Ách!"

Hàn Nghệ lúng túng nói: "Ta đây chẳng qua là nhàn rỗi nhàm chán, tiện tay cởi ra thôi. Thật ra nếu ôm nhau, hiệu quả sẽ càng tốt hơn đấy."

"Không cần."

Hai chữ vô cùng đơn giản này, làm cho Hàn Nghệ một chút nổi nóng cũng không thể, đành phải lui một bước mà cầu, nói: "Này, ta có phải nói rõ trước, nàng ôm ta bao lâu, thì lát nữa ta phải ôm nàng bấy lâu đó."

Tiêu Vô Y sẵng giọng: "Chàng đúng là một chút thiệt thòi cũng không chịu được."

"Loại thiệt thòi này không có khả năng chịu." Hàn Nghệ lắc đầu nói.

Tiêu Vô Y ném cho hắn một cái nhìn xem thường, đột nhiên nói: "Hàn Nghệ, lần này chàng tính ở đây mấy ngày."

Hàn Nghệ hắc hắc nói: "Lần này ta tính ở lại 2~3 ngày."

Tiêu Vô Y trong mắt vui vẻ, ngoài miệng lại nói: "Nhưng gần đây không phải là chàng rất bận sao?"

Hàn Nghệ nói: "Dù có bận hơn nữa cũng phải bồi nàng nha, hơn nữa, trong đó còn có một cái nguyên nhân nho nhỏ."

"Nguyên nhân gì?"

Tiêu Vô Y tò mò hỏi.

Hàn Nghệ cười hắc hắc, lập tức đem chuyện Trưởng Tôn Xung tới tìm hắn nhờ giúp đỡ nói cho Tiêu Vô Y.

Tiêu Vô Y nghe vậy nhướng mày, nói: "Chỉ để bọn họ tìm 2~3 ngày thì cũng quá lợi cho bọn họ rồi, sao không để cho bọn họ tìm hơn nửa tháng."

Nàng đúng là thích chỉnh người vậy, rất hưng phấn khi nghe mấy chuyện này.

"Cái này thì không thể được, hiện giờ cũng đã giữa tháng, tháng sau phải bắt đầu làm rồi, nếu để cho bọn họ tìm lâu quá, thì ta có thể sẽ gặp họa đó."

Hàn Nghệ lắc đầu, thầm nghĩ, nữ ma đầu đúng là nữ ma đầu, động cái là nửa tháng, thật đúng là không ngại lớn chuyện. Nếu như Lưu tỷ nghe được lời này của nàng, phỏng chừng sẽ trực tiếp bị dọa chết, cười nói: "Bất quá nhất định phải để Trưởng Tôn Xung tự mình đến Phượng Phi Lâu mời ta, nếu nghĩ chỉ phái mấy tên hạ nhân tới là mời được ta, vậy thì bọn họ đã tính sai rồi."

Tiêu Vô Y gật gật đầu nói: "Đây là tất nhiên, tốt nhất để Trưởng Tôn lão tặc tự mình đến mời chàng, cũng để cho bọn họ biết rằng, phu quân của ta cũng không phải là loại dễ bắt nạt."

Nếu Trưởng Tôn lão tặc đến đây, vậy cũng không phải là mời rồi, mà là bắt. Hàn Nghệ nghe giọng nói của nàng kích động, thầm nghĩ, thật đúng là một nữ nhân không sợ trời không sợ đất, nói: "Vậy thì không cần, ta chỉ là muốn mượn chuyện này để kiếm vài phần tôn nghiêm, cần phải để cho những đại thần kia biết, Hàn Nghệ ta cũng không phải là hạ nhân thích gọi là đến, bảo đi là đi. Muốn mời ta hỗ trợ, vậy nhất định phải có thành ý, bằng không thì ta chẳng thèm để ý đến ông ta. Mặt khác, nếu ta không làm như vậy, căn bản sẽ không có người nào nghe ta cả, cho dù ta muốn giúp việc gì đó, thì cũng không giúp được."

Tiêu Vô Y hơi trầm ngâm, lập tức hiểu được, ngoài miệng lại không để bụng nói: "Lúc trước Mã Chu kia cũng là ngoại công lão nhân gia của ta tự mình tới mời, không để cho Trưởng Tôn lão tặc ra mặt, xem như là tiện nghi cho ông ta rồi."

"Đúng vậy."

Hàn Nghệ cười ha hả, đột nhiên nói: "Vô Y à, ta nói chuyện với tường thế này, cảm giác cứ là lạ thế nào ấy. Hay là ta thề với trời, lát nữa tuyệt đối không xông vào, chỉ ôm nàng thôi, nàng xem có được không?"

Tiêu Vô Y trầm mặc một hồi, mới khẽ 'Ừm' một tiếng.

Hàn Nghệ vội vàng xoay người sang chỗ khác, chỉ thấy người Tiêu Vô Y mặc một bộ áo ngủ tơ lụa bán trong suốt. Cảnh xuân trước ngực chợt tiết, thật là làm người ta phun máu mũi nha.

Hoá ra Tiêu Vô Y vừa biêt cái váy trắng kiểu mới kia còn có một tầng ý nghĩa như vậy, trong lòng lại càng yêu thích, rất sợ khiến Hàn Nghệ động tay động chân làm hỏng mất, vì thế dứt khoát cởi ra. Nếu chiếc váy này đã tượng trưng cho tình yêu, vậy tất nhiên phải giữ gìn cẩn thận, không thể để cho nó bị một chút hư hỏng.

Hàn Nghệ hai mắt mở thật to, cố gắng chống đỡ một hơi. Nhịn, nhịn xuống, đêm còn dài, lúc nàng vô tâm đi ngủ, đó chính là thời khắc của ta, đem mỹ nhân ôm vào trong ngực.

Cũng chỉ có ở trong ngực của Hàn Nghệ, Tiêu Vô Y mới lộ ra là một cô bé thẹn thùng, căn bản là khác hẳn bình thường hay ra vẻ nữ vương. Có điều nàng thật sự là không chịu nổi ánh mắt nóng bỏng kia của Hàn Nghệ, khẩn trương nói sang chuyện khác: "Phu quân, chàng thật sự không giận vì chuyện lần trước ta thuê cửa hàng mặt tiền kia sao?"

Hàn Nghệ sửng sốt, nói: "Tức giận thì thật ra không có, chỉ là cảm thấy chúng ta là vợ chồng, làm thế này có chút hố nhau rồi, bất quá hiện tại không có việc gì, hai ngày trước ta đã trả ân tình này rồi."

"Hả? Trả? Chàng trả thế nào?"

"Chính là một ít chuyện về phương diện kinh doanh mà thôi, nói ra nàng cũng không thấy hứng thú đâu."

"Kỳ thật căn bản cũng không cần phải trả nhân tình này cho nàng ấy, cái Nữ Sĩ các này ta cũng có phần."

"Thật à? Sao không nói sớm."

"Nói không không có bằng chứng."

"Hả?"

Hàn Nghệ có chút mơ hồ, nói: "Có ý gì?"

Tiêu Vô Y nói: "Chàng ngẫm lại xem, lấy tính tình của Nguyên Mẫu Đơn, nàng ta sẽ dám ở giữa phố xá sầm uất mở một nhà Nữ Sĩ các sao. Chủ ý này là ta nói ra, hơn nữa ban đầu cũng là do ta ra mặt, Nữ Sĩ các mới mở ra được. Cũng là vì có ta, những tỷ muội kia mới dám đến Nữ Sĩ các. Chẳng qua là do nàng ta xuất tiền xây nên mà thôi, chàng nói xem Nữ Sĩ các này có phải nên có một phần của ta không, không có Tiêu Vô Y ta, thì sẽ không có Nữ Sĩ các rồi."

"Ừm."

Hàn Nghệ gật gật đầu, nói: "Vậy nàng có ký hợp đồng gì với nàng ta không?

Tiêu Vô Y lắc đầu nói: "Không có, như thế không khỏi cũng quá phiền toái rồi."

Cái này mà nàng cũng sợ phiền toái, vậy nàng còn buôn bán cái gì. Hàn Nghệ nói: "Vậy thật đúng là không có bằng chứng rồi, nhưng lần tới khi nàng ra những ý kiến hay như vậy, nhất định phải nhớ rõ, ký hợp đồng hay hiệp ước gì đó, tính toán chuyện phân chia cho rõ ràng."

"Biết rồi, biết rồi." Tiêu Vô Y rất nhanh gật đầu, đôi mắt vừa chuyển, nói: "Chẳng lẽ chàng cũng cho rằng ta có thiên phú buôn bán?"

"Ách. Đương nhiên, đương nhiên."

Hàn Nghệ nhìn thấy ánh mắt này của Tiêu Vô Y, bất giác có chút đổ mồ hôi, mấy chữ 'Đương nhiên' nói ra sau đó lại có vẻ vô cùng chần chờ.

Tiêu Vô Y cười hì hì nói: "Vậy sau này ta giúp chàng xử lý hẻm Bắc nhé."

"Khụ khụ khụ!"

Hàn Nghệ sợ tới mức mặt mày xanh lét, nói: "Thiêt hay giả vậy?"

Tiêu Vô Y nói: "Đương nhiên là thiệt, trước kia chúng ta cũng đã nói rồi, ta chủ nội, chàng chủ ngoại."

"Nhưng chuyện kinh doanh này đã thuộc về phạm vi chủ ngoại rồi."

"Lúc ở Dương Châu thì có thể nói như vậy, nhưng giờ đã khác xưa, hiện giờ cái ngoại này hẳn là chỉ việc triều đình, kinh doanh đã là thuộc loại việc nội rồi, đương nhiên phải để ta xử lý." Tiêu Vô Y phân tích đạo lý rõ ràng!

Nếu việc kinh doanh mà để cho nàng xử lý, thì ta lập tức sẽ nợ ngập đầu nha. Không được, đây là sự thiếu trách nhiệm đối với bọn Tiểu Béo, Mộng Nhi, quyết không thể đồng ý. Hàn Nghệ nói: "Không cần đâu, nàng chỉ cần ở nhà chơi là được rồi."

"Ta chính là ở nhà chơi mà!"

Tiêu Vô Y nói: "Ta là thê tử của chàng, hẻm Bắc là nhà của chàng, vậy ta tất nhiên là nữ chủ nhân của hẻm Bắc, hẻm Bắc có một vài sự vụ, lý ra nên để ta tới xử lý, chàng yên tâm, bổn nữ vương... à không, bổn quận chúa sẽ quản gia đâu ra đấy, tuyệt đối không để chàng phải lo lắng về sau."

Quản gia đâu ra đấy? Ta thì đi lừa người khác, nàng thì tự lừa gạt chính mình à, chênh lệch này cũng quá lớn đi. Hàn Nghệ nhìn chằm chằm vào Tiêu Vô Y, thấy sự chờ mong trong mắt nàng, thầm nghĩ, lấy tính cách của nàng ấy, ngay cả ký một bản hợp đồng cũng ngại phiền toái, làm sao có thể sẽ cảm thấy hứng thú đối với mấy cái này? À, ta hiểu rồi, nàng căn bản không phải muốn kinh doanh, mà là muốn nhìn chằm chằm ta, nếu nàng trở thành nữ chủ nhân của hẻm Bắc, vậy thì không có khả năng lại có Cố Khuynh Thành tiếp theo đi vào hẻm Bắc rồi, hoặc có lẽ Cố Khuynh Thành sẽ không thể ở đó lâu nữa. Hơn nữa Nguyên Mẫu Đơn lại nằm trong phạm vi quản hạt của hẻm Bắc, nói cách khác nàng có thể đè Nguyên Mẫu Đơn một đầu. Đúng rồi, nàng còn có thể mượn chuyên này đê học lóm thủ đoạn buôn bán của Nguyên Mẫu Đơn nữa, chủ ý này của nàng không khỏi cũng quá khéo rồi.

Sau khi nghĩ thông suốt hết thảy, hắn không khỏi cảm thấy đau đầu không thôi.

Bởi vì hắn biết Tiêu Vô Y căn bản không thích hợp làm kinh doanh, không phải là Tiêu Vô Y ngốc, chỉ là vì Tiêu Vô Y trời sinh tính tình tiêu sái, không bám vào khuôn mẫu, cái thích chính là ân đền oán trả, không có chuyện vì một đồng tiền mà tính toán chi li. So ra, Nguyên Mẫu Đơn lại vô cùng bình tĩnh ổn trọng, mọi việc đều lấy đại cục làm trọng. Phương diện khác không nói, nhưng ở phương diện kinh doanh, Tiêu Vô Y căn bản đấu không lại Nguyên Mẫu Đơn.

Tiêu Vô Y thấy Hàn Nghệ nhìn mình chằm chằm không nói, phảng phất có loại cảm giác bị hắn nhìn thấu, hơi có vẻ chột dạ nói: "Sao vậy? Không thể sao?"

Hàn Nghệ ngẩn ra, nói: "Đương nhiên, đương nhiên có thể. Nàng nói rất đúng, lý ra nên thế, nhưng điều kiện tiên quyết là phải công khai mối quan hệ giữa chúng ta. Nàng cũng biết đấy, hẻm Bắc này không phải chỉ của mình ta, còn có phần của Lưu tỷ. Nếu không công khai thân phận của chúng ta, thì Lưu tỷ sẽ không thể nào đồng ý cho nàng quản lý hẻm Bắc được, thế này rất vô lý nha."

Tiêu Vô Y nói: "Cái này không cần chàng lo lắng, ta cũng đã nghĩ kỹ rồi, ta tiêu chút tiền mua chút cổ phần là được rồi."

Như vậy cũng được à? Hàn Nghệ nói: "Nàng có bao nhiêu tiền? Nếu nàng muốn vượt qua Lưu tỷ, ít nhất cũng phải tiêu một vạn quan." Con số này mặc dù có chút khoa trương, nhưng với triển vọng của hẻm Bắc, quả thật là trị giá nhiều tiền như vậy. Bất quá hắn biết, Tiêu Vô Y chắc chắn không thể nào tính toán rõ ràng con số này được.

Nào biết Tiêu Vô Y căn bản không có hứng thú với mấy con số này, nói: "Ta thì không có bao nhiêu tiền, nhưng chàng có tiền nha, chàng đem tiền của chàng cho ta, ta lấy tiền của chàng mua lại mấy thành cổ phần của Phượng Phi Lâu không được sao? Hì hì, chủ ý này của ta có phải cao minh hay không?"

Nàng nghĩ, dù sao nàng cũng không phải muốn mua lại toàn bộ Phượng Phi Lâu, cũng chỉ mua chừng năm thành, toàn bộ hẻm Bắc đều là của Hàn Nghệ đấy, Hàn Nghệ tuyệt đối lấy ra được một nửa tiền, vậy mặc kệ tiền này là số lượng bao nhiêu, thì cũng đều không thành vấn đề.

Cái mưu ma chước quỷ này thật đúng là đủ khôn khéo đấy. Hàn Nghệ bị này cô bé ngốc này làm cho tức cười, nói: "Vâng, đó đều là tiền của ta, nhưng vấn đề là tiền này không phải ta nói lấy ra là có thể lấy ra được. Ta phải có cái lý do, hơn nữa ta cũng không lấy ra được nhiều tiền như vậy, bởi vì rất nhiều tiền đều là tài sản cố định, ví dụ như cái cửa hàng mặt tiền kia đó. Kỳ thật vốn lưu động của Phượng Phi Lâu chúng ta không có nhiều lắm đâu."

Nói xong hắn chớp mắt một cái, nói: "Hay là như vậy đi, trước tiên nàng mở cửa hàng đàn luyện tay một chút, làm quen một chút với các nghiệp vụ ở hẻm Bắc chúng ta. Đợi tới khi thời cơ đến, ta se quang minh chính đại đón nàng vào hẻm Bắc, đến lúc đó hết thảy đều cho nàng quản."

Tiêu Vô Y dứt khoát nói: "Không được."

"Ách." Hàn Nghệ hết chỗ nói rồi.

Tiêu Vô Y nói: "Chàng rõ ràng là không muốn ta tới quản lý hẻm Bắc, như vậy, chàng sẽ có thể tiếp tục phong lưu khoái hoạt rồi."

Hàn Nghệ nói: "Oan uổng quá, ta có lúc nào phong lưu khoái hoạt đâu."

Tiêu Vô Y hừ nói: "Tứ đại hoa khôi của Hoa Nguyệt lâu, chàng tuyển ai không tuyển, lại cố tình tuyển Cố Khuynh Thành, thật sự là lòng dạ Tư Mã Chiêu, người qua đường đều biết."

Nàng biết cái gì, ba hoa khôi khác đều không thích hợp với Phượng Phi Lâu của ta! Hàn Nghệ lười giải thích, nói: "Xem ra mặc kệ ta nói gì, nàng đều sẽ không tin, vậy chỉ có thể dùng hành động để chứng minh."

Tiêu Vô Y kinh ngạc nói: "Chứng minh thế nào?"

Hàn Nghệ nghiêm túc nói: "Phân tích từ góc độ y học, một người nam nhân tinh lực hữu hạn, cũng giống như một miếng điểm tâm vậy, nếu chỉ là một người ăn, vậy chỉ vừa đủ ăn, nhưng nếu phân cho hai ba người ăn, vậy sẽ rất khó ăn no rồi. Thế nên, nàng chỉ cần thử một chút xem tinh lực của ta có đủ tràn đầy hay không, vậy thì chẳng phải sẽ biết ta có phong lưu khoái hoạt hay không sao."

Tiêu Vô Y nghe vậy thì mơ mơ màng màng, vẫn không kịp phản ứng lại, vẻ mặt mờ mịt nhìn Hàn Nghệ.

Hàn Nghệ hỏi: "Chưa hiểu à?"

Tiêu Vô Y lắc đầu.

Hàn Nghệ trầm ngâm một lát, nói: "Không thì như vậy đi, ta trước tiên thị phạm cho nàng xem, được chứ?"

Trong lòng Tiêu Vô Y vô cùng tò mò, gật gật đầu.

Kết quả là, Hàn Nghệ liền nhào tới.

Hết thảy đều thuận theo tự nhiên như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK