Phía trên là gợn sóng ngầm lưu động!
Nhưng đối với chuyện này Hàn Nghệ hoàn toàn không rõ tình hình, với địa vị của hắn hiện giờ là không thể tiếp xúc với những chuyện này.
Ba ngày nay hắn vẫn luôn bận chuyện máy dệt vải và ngõ Bắc, ngẫu nhiên nghe được tin đồn Lưu Nga thăm dò ở bên ngoài về, nhưng Lưu Nga cũng không tiếp xúc tới những tầng mặt này, cho nên Hàn Nghệ cũng chỉ là nghe vậy mà thôi, biết độ đáng tin không cao.
Trong lúc bận rộn, ba ngày cấm túc cuối cùng cũng trôi qua.
Ngày bán ra của máy dệt vải Tinh Tinh cuối cùng đã đến rồi, chuyện này cũng thật ứng với câu nói kia, việc tốt thường gian nan a!
Có thể ông trời cũng cho là đã mắc nợ Hàn Nghệ, vì vậy hôm nay đã làm ra một vầng thái dương.
Lúc sáng sớm, Hàn Nghệ vừa mới chạy bộ về, tắm rửa, thay y phục, ăn đại một ít điểm tâm rồi cùng Lưu Nga ra bên ngoài tuần thị.
Chỉ thấy cửa tiệm của ngõ Bắc đồng loại đóng cửa, còn trước cửa tiệm có thêm mười mấy cái quầy hàng, đều là phỏng chế những quầy hàng ở hậu thế, từng cái bàn, từng cái lều, hơn nữa ở cửa ngõ còn có một cái bục tư vấn.
Còn nhân công của Phượng Phi Lâu cũng sớm đã làm việc rồi, bao gồm Tiểu Mập, Tiểu Dã, Đỗ Tổ Hoa bọn họ đều đang giúp đỡ, Mộng Nhi các nàng thì lại không xuất hiện, dù sao người ta hiện giờ đã là siêu sao, thỉnh thoảng ở nhà quét dọn thì còn có thể, nhưng xuất đầu lộ diện thì không thích hợp với bọn họ rồi.
"Hàn tiểu ca, tại sao an bài bọn Hương Nhi, Tiểu Thiến ở đây, ta thấy lát nữa không nhất định là nữ nhân đến mua, máy dệt vải này cũng không nhẹ, nhất định vẫn là nam nhân đến."
Lưu Nga vẻ mặt hoang mang hỏi Hàn Nghệ.
Bởi vì hôm nay Hàn Nghệ gần như là sắp xếp nữ nhân đối mặt với khách hàng, chỉ có mấy nam nhân ít ỏi, chuyện này ở cổ đại rất ít xuất hiện.
Hàn Nghệ cười nói: "Bởi vì nữ nhân thích hợp hơn, thiên tính của nữ nhân chính là kiên nhẫn hơn nam nhân một chút, ta cũng không biết đây là tại sao, những bách tính này không có nhiều tiền, một trăm hai mươi văn tiền cũng không ít, bọn họ nhất định sẽ hỏi này hỏi nọ, liên tiếp đối mặt với cả trăm câu hỏi không giống nhau mà vẫn có thể duy trì nụ cười, ta nghiêng về phía nữ nhân nhiều hơn."
"Ta hiểu rồi." Lưu Nga gật đầu.
Bởi vì nữ nhân của Phượng Phi Lâu hơn nửa đều là xuất thân ca kỹ, hơn nữa đều là tương đối ti tiện, bây giờ thì tốt hơn trước đây nhiều rồi, chí ít là dùng năng lực của các nàng để kiếm tiền, chứ không phải bán thân kiếm tiền.
Giờ thìn ba khắc, dân chúng bắt đầu tràn vào hẻm Bắc.
Bởi vì những bách tính này đều là tụ thành từng nhóm từ ngoài thành đến trong thành, đều là cùng nhau đến, cho nên, trong nháy mắt ngõ Bắc đã chen lấn chật như nêm.
Đến ngay cả Hàn Nghệ, Lưu Nga cũng bị chen lấn lên trên lầu.
Về lần bán hàng này, Hàn Nghệ cũng đã chuẩn bị đầy đủ, đích thân chỉ dạy những nữ nhân kia làm sao để làm một người bán hàng xuất sắc, nuôi binh ngàn ngày, dụng binh một giờ. Hôm nay Hàn Nghệ căn bản không cần làm bất cứ việc gì, hắn cũng không dự định ra mặt, chỉ xem biểu hiện của những nhân viên này.
Quả nhiên không ngoài dự tính của Hàn Nghệ, sau khi những bách tính này đến ngõ Bắc, hỏi này hỏi nọ, nào là bảo hành sửa chữa, nào là trả góp, đủ thứ chi tiết.
Nữ nhân viên của Phượng Phi Lâu từ đầu đến cuối vẫn duy trì nụ cười trên mặt, kiên nhẫn giải thích với những bách tính đó.
Về việc trả góp, đơn giản hơn nhiều so với hậu thế. Chỉ có một điểm, nhất định phải đưa ra khế ước, ngươi không thể tùy tiện đến một người, báo một cái tên là cho ngươi trả góp, ta nhất định vẫn phải biết ngươi sống ở đâu, họ tên thật sự, nhưng không cần thế chấp, bởi vì Hàn Nghệ biết, dân chúng hiện giờ coi đất như mạng, nếu như ngươi bắt bọn họ thế chấp, bọn họ sẽ sống vô cùng bất an, việc này Hàn Nghệ đã có dự tính từ đầu, dứt khoát không áp dụng chế độ thế chấp. Bởi vì luật pháp hiện giờ vẫn là duy trì quyền lợi của địa chủ, ký tên vào khế ước nợ tiền, cũng giống như có hiệu lực pháp luật, cho nên Hàn Nghệ chỉ an bài bọn họ ký vào một bản khế ước trả góp, trước tiên trả mười văn tiền, và còn viết rõ trong khế ước, nếu như gặp phải thiên tai, còn có thể lùi thời hạn trả tiền, không cần bất cứ lợi tức nào, một bản khế ước vô cùng rộng rãi.
Trong nửa canh giờ đầu tiên, đến một cỗ máy dệt vải cũng không bán được.
Những sau nửa canh giờ, mọi người đều ký khế ước, mua máy dệt vải Tinh Tinh.
Kinh doanh sôi động khác thường. Vậy nhưng, tới trưa có lượng lớn quản gia, người hầu của nhà quý tộc đến ngõ Bắc.
Hàn Nghệ đã sắp xếp hai quầy chuyên doanh, chuyên môn bán máy dệt vải Tinh Tinh đắt tiền.
Những người này vừa đến, đầu tiên là hỏi ở cửa ngõ một lượt, sau đó thì đi thẳng đến hai quầy chuyên doanh, câu hỏi của bọn họ cũng không nhiều, chỉ hai vấn đề, trả tiền thế nào? Khi nào lấy hàng?
Đối với khi nào giao hàng?
Máy dệt vải dưới tám trăm văn tiền đều là áp dụng kiểu tiền trao cháo múc, mấy ngày nay xưởng mộc vẫn đang chế tạo máy dệt vải rẻ tiền, máy dệt vải đắt tiền trước mắt Phượng Phi Lâu cũng chỉ có một, chính là cái hôm triển lãm.
Cho nên về máy dệt vải đắt tiền trên tám trăm văn tiền lấy đắt làm doanh số, cần phải đặt làm, lý do cũng rất đơn giản, sự thật, giá thành quá đắt, lỡ như không bán được, không phải ta lỗ chết sao.
Mà loại tám trăm văn tiền này, cũng chỉ kịp làm một trăm cái, phần còn lại vẫn là phải đặt hàng.
Kỳ thật bản vẽ mà triều đình lấy đi chính là loại tám trăm văn này, bởi vì đây là loại công năng toàn diện nhất, về phần loại đắt nhất, triều đình cũng không có.
Đây hoàn toàn là đồ chế tác cho người giàu, nếu triều đình ngươi muốn làm cái gì, ngươi cũng không có lý do đòi a!
Trong nháy mắt, chỉ thấy một số bách tính vác một bó linh kiện lớn, vui vẻ đi về, còn những linh kiện này là dùng một miếng vải bố vô cùng rẻ tiền để bọc lại, mà trên miếng vải thì có hướng dẫn cách lắp ráp, chẳng khác gì sách hướng dẫn, hơn nữa ở hiện trường bán hàng cũng có có người luôn biểu diễn máy dệt vải này lắp ráp như thế nào.
Bởi vì đây là một điểm bán, nhất định phải thể hiện ra, nếu là cả một cái máy dệt vài, một người rất khó mang về, nhưng nếu là một đống linh kiện thì một hán tử trưởng thành là có thể vác về, không phải như vác một bó củi về sao, đối với bọn họ mà nói cũng không lạ lẫm gì, hơn nữa máy dệt vải giá rẻ lắp ráp vô cùng đơn giản.
Bởi vì người thật sự đã quá nhiều, mà người bán máy dệt vải thì chỉ có một, việc này dẫn đến cung không đáp ứng đủ cầu, đến chiều tối, ngõ Bắc vẫn có không ít người, Hàn Nghệ không có cách nào, chỉ có thể kéo dài hai ngày, ngày mai, ngày kia tiếp tục bán. Ngày thứ hai, ngày thứ ba, trước sau như một, vẫn là người đông nghìn nghịt, những nhân viên bán hàng kia ai ai cũng khản cả cổ, e rằng cả đời này bọn họ cũng chưa từng nói nhiều như vậy.
Việc này cũng đã chấn kinh Trường An, từ triều Đường đến nay, chưa từng xuất hiện tình huống này, dùng cả một con ngõ để bán hàng, hơn nữa mở liền ba ngày, ngày nào cũng đắt hàng, đây quả thực khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.
Thật ra nguyên nhân cũng đơn giản, cứ nhìn tình hình xã hội hiện nay, ai ai cũng cần máy dệt vải, đây công cụ cần có trong gia đình, vậy nhưng, loại máy dệt vải này hiệu suất hơn, mua sớm một chút thì lời nhiều hơn, vải chính là tiền, kẻ ngốc cũng biết tính đến khoản này.
Trong lúc bất tri bất giác, mặt trời ngả về phía tây, bách tính lần lượt tản đi.
Người vừa đi, ngõ Bắc hiện ra một cảnh tượng hỗn độn.
Hàn Nghệ mau chóng cho những nhân viên kia đi ăn cơm, nước nóng đã đun xong, ăn xong thì mau chóng nghỉ ngơi, nhất định là mệt chết rồi.
Đại sảnh hậu viện Phượng Phi Lâu, chỉ thấy bên trong ngồi đầy người, đều là thành viên trung tâm của Phượng Phi Lâu, ngoại trừ Hàn Nghệ, còn có Tang Mộc, Tá Vụ, Trà Ngũ, Hùng Đệ, Tiểu Dã, Lưu Nga.
- Tang Mộc, ngươi nói đi chứ! Chúng ta đã kiếm được bao nhiêu?
Hàn Nghệ nhìn Tang Mộc đang đứng ở giữa, có chút buồn bực nói.
Tang Mộc làm sao nói nên lời, nhìn số liệu trong tay, hai tay không ngừng run rẩy, hai mắt lưng tròng. Kiềm tiền rồi, cuối cùng đã kiếm tiền rồi, phải biết là trước đây, y làm bộ trưởng tài vụ này mà như đi trên băng mỏng, rất cực khổ, bởi vì luôn là bù tiền, ném tiền ra ngoài, đến tiền công cũng sắp không trả nổi nữa.
"Ân công, chúng ta kiếm tiền rồi."
Tang Mộc đã kìm nén hồi lâu mới nói ra một câu như vậy.
Hàn Nghệ cười gật đầu, nói: "Ta biết, ta biết, vấn đề là chúng ta đã kiếm được bao nhiêu."
Tang Mộc hít thở một hơi sâu, coi như cũng thoáng bình phục lại tâm trạng của mình, lúc này run giọng đọc lên: "Hai ngày này chúng ta đã bán ra tổng cộng hai nghìn một trăm bảy mươi lăm cái máy dệt vải."
Tất cả mọi người há miệng hít thở một hơi.
Con số này thật sự quá kinh khủng.
Tang Mộc tiếp tục thì thầm: "Trong đó máy dệt vải giá rẻ nhất chiếm một nghìn một trăm ba mươi lăm chiếc, loại bốn trăm tám mươi văn tiền, tổng cộng bán ra hai trăm mười lăm cái, loại tám trăm văn bán ra sáu trăm lẻ một cái, loại một nghìn năm trăm văn tiền bán ra một trăm sáu mươi tư cái, trừ đi tám trăm cái trữ hàng của chúng ta, tổng cộng chúng ta còn thiếu một nghìn ba trăm bảy mươi lăm cái, cụ thể bao nhiêu tiền, trước mắt chúng ta vẫn chưa tính ra, nhưng bước đầu ước chừng đại khái đã kiếm lời được bốn trăm quan tiền."
Sau khi đọc xong, y vẫn còn lau khóe mắt, vụ này quá không dễ dàng rồi.
Kỳ thật đây vẫn còn là dưới sự nhân từ của Hàn Nghệ, bởi vì máy dệt vải giá rẻ thật sự không kiếm được bao nhiêu tiền, thật ra hắn có thể bán cao hơn một chút, nhưng hắn không muốn, phương pháp kiếm tiền mà hắn có là không cần thiết phải đi đào tiền của dân chúng bình thường.
Bộp bộp bộp!
Hùng Đệ vỗ bàn tay nhỏ múp míp, nói: "Kiếm tiền rồi, kiếm tiền rồi."
Hàn Nghệ liếc nhìn Tiểu Mập, cười cười, nói: "Hiện giờ kiếm tiền rồi, đến lúc làm việc rồi. Trà Ngũ, chuyện tuyển người thế nào rồi?"
Trà Ngũ vẻ mặt đưa đám, nói: "Người tuyển đến rồi, nhưng xưởng mộc mới đó cũng không phải một ngày là có thể xây xong, chỗ không đủ dùng."
Hàn Nghệ gật gật đầu, nói: "Xem ra chỉ có áp dụng chế độ thay ca thôi."
Lưu Nga nói: "Cái gì là chế độ thay ca?"
Hàn Nghệ nói: "Chính là ban đêm một nhóm người làm, ban ngày một nhóm người làm."
Trà Ngũ nói: "Nhưng xưởng mộc đều là gỗ, nếu buổi tối cũng phải làm việc, có thể sẽ rất nguy hiểm."
Hàn Nghệ gật gật đầu nói: "Vậy cũng không có cách nào, như vậy đi, trước mắt xưởng rèn vẫn còn khá thanh nhàn, không quá bận, ban đêm thì làm việc ở xưởng rèn, công tác phòng hỏa của chỗ đó rất tốt, ngươi đi nói với những thợ làm ca đêm đó mỗi tháng tăng thêm mười văn tiền, và bao một bữa ăn khuya."
Trà Ngũ ừm một tiếng, nói: "Ta biết rồi."
Hàn Nghệ nói: "Đúng rồi, ai bán nhiều nhất?"
Tang Mộc đột nhiên nhìn về phía Hùng Đệ.
Hùng Đệ ngỡ ngàng chớp mắt, nói: "Tang Mộc thúc, thúc nhìn ta làm gì?"
Hàn Nghệ cũng là kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ là Tiểu Béo bán nhiều nhất?"
Tang Mộc gật gật đầu.
"Ta?"
Hùng Đệ há miệng, bản thân mình cũng không thể tin được.
Hàn Nghệ cười, nói: "Tiểu Béo, không ngờ đệ còn bản lĩnh này."
Hùng Đệ gãi đầu nói: "Đệ cũng không biết, đệ chỉ nói với bọn họ như Hàn đại ca huynh nói."
Hàn Nghệ hiếu kỳ nói: "Giọng của đệ hình như không khàn mấy."
Hùng Đệ ngu ngơ nhìn Hàn Nghệ, nói: "Tại sao lại khàn?"
"Ặc!"
Hàn Nghệ lập tức hiểu ra, nói nhiều ít đều đã rèn luyện ra rồi, nói chuyện đối với y mà nói là quá đơn giản, hơn nữa y lại thích nói, không có không kiên nhẫn, giải thích cũng tương đối rõ ràng, bởi vì y không biết giải thích đại khái, chỉ biết giải thích từng câu từng chữ, cho nên mọi người đều mong mua ở chỗ y, đây đúng là "thiên sinh ngã tài tất hữu dụng" nha ( trời đã sinh ra ta thì nhất định có chỗ cần dùng đến ta), cười nói: "Tiểu Béo coi như xong rồi, đệ bắt đầu tính từ tên thứ hai, dù sao người tham gia bán hàng, cho mỗi người năm mươi văn tiền làm tiền thưởng, ba người đứng đầu, lần lượt thưởng ba trăm, hai trăm, một trăm. Còn về những thợ mộc đó, năm nay bắt đầu thi hành chế độ thưởng cuối năm, và hàng ngày tăng thêm chút thịt cá, cơm nhất định phải bao no, đừng tiếc."
Tang Mộc nói: "Ân công, chúng ta không dễ gì mới kiếm được tiền, có phải nên tiết kiệm một chút không."
Lưu Nga cũng gật đầu cái rụp. Thật ra Hàn Nghệ đối đãi với người làm đã coi là tốt nhất rồi, không tìm ra được người nào tốt hơn hắn, tiếp tục thêm nữa thì không có đạo lý rồi.
Hàn Nghệ khoát tay nói: "Những cái này đều vẫn chỉ là tiền lẻ mà thôi, không cần tính toán so đo, cứ như vậy đi."
Thứ nhất là tính cách của hắn, thứ hai là việc kiếm tiền đối với hắn mà nói cũng quá đơn giản, cho nên không sao hết.
Đây vẫn là tiền lẻ? Tang Mộc muốn khuyên Hàn Nghệ vài câu, nhưng thấy vẻ mặt này của Hàn Nghệ, biết là có khuyên cũng vô ích, vì thế cũng chấp nhận.
Hàn Nghệ lại nhớ đến Lưu Nga, nói: "Lưu tỷ, ngày mai lại phải bắt đầu buôn bán rồi, lát nữa tỷ đi sắp xếp một chút. Ngoài ra, Trà Ngũ, người mua máy dệt vải sẽ không chỉ có như vậy thôi đâu, tiếp tục giữ lại ba quầy hàng, trước tiên cũng đừng dỡ bỏ bàn tư vấn."
Lưu Nga, Trà Ngũ gật gật đầu.
"Được rồi, tạm thời cứ như vậy đi."
"Ân công, ân công, việc lớn không hay rồi."
Đúng lúc này, Đông Hạo đột nhiên xông vào, bỗng nhiên thấy có nhiều người như vậy, lời đến cửa miệng lại nuốt vào.
Hàn Nghệ nói: "Đều là người một nhà, nói đi."
Đông Hạo nói: "Tâm Nương bị người bắt đi rồi."
"Cái gì?"
Hàn Nghệ nghe vậy quá sợ hãi, đột nhiên đứng dậy.
Tâm Nương này không phải là người khác, chính là một trong năm ca kỹ giả điên hôm đó.