Lạc nhật chiều tà, cây già khói bếp.
Mai thôn buổi hoàng hôn, hiện ra một mảnh yên tĩnh.
Phóng tầm mắt nhìn, hoàn toàn có thể cảm nhận được cảnh tượng sinh hoạt yên tĩnh an tường, mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ.
Đặc biệt đối với người đến từ hậu thế như Hàn Nghệ, điều này có vẻ càng rõ ràng, bởi vì ở đời sau, giờ này mới là lúc cuộc sống vừa bắt đầu. Thế còn ban ngày? Ban ngày đương nhiên là dùng để ngủ, không phải vậy thì rèm cửa sổ liền mất đi giá trị của nó.
Kỳ thực không buồn không lo sống hết đời như thế ngược lại cũng không tồi lắm.
Nhưng ma cái ý niệm này mới vừa bôc lên trong đầu Hàn Nghệ, liền lập tức bị hắn bò qua. Đùa gì thế, ngay chốn phong nguyệt Đường triều đều chưa từng đi, sao có thể tính là đã tới Đường triều. Hơn nữa, người hiền bị bắt nạt, nếu như chỉ làm một anh nông dân, ngươc lai cũng không phải có cái gì không tốt, Hàn Nghệ cũng không quan trọng lắm, dù cho là làm ăn mày cũng được. Thế nhưng nếu như có người như Vương Bảo tồn tại, vậy thì làm nông dân liền khổ rồi.
Đi đến trước cửa nhà, cánh cửa cũ nát vẫn đóng chặt.
Chuyện này là đương nhiên, trượng phu không có ở nhà, buổi tối ngươi còn mở rộng cửa nhà, nhất định là có chuyện.
Để xem con mụ kia đang làm cái gì?
Hàn Nghệ thấy đèn trong phòng còn sáng, trái lại không có vội vã gõ cửa, mà lại lặng lẽ đi tới trước cửa, cúi người thấp xuống, nhắm nửa con mắt, nhìn trộm qua khe cửa. Dưới ánh nến yếu ớt, chỉ nhìn thấy một góc giường. Không chờ hắn điều chỉnh tốt góc nhìn, đột nhiên chỉ cảm thấy tối sầm lại.
Chuyện gì xảy ra?
Không chờ Hàn Nghệ phản ứng lại, liền nghe được một tiếng "ca", tiếp ngay sau là một tiếng "cọt kẹt".
"Dâm tặc phương nào?"
Một tiếng quát chói tai vang lên.
"Là...!"
Phanh!
"Á!"
Oành!
Trong bụi đất tung bay, mơ hồ nhìn thấy một bóng người đang quỳ rạp xuống, mặt đập xuống đất, cái mông cao cao giương lên, vẫn còn hơi hơi run rẩy.
"Hàn... Hàn Nghệ?"
Tiêu Vân đứng ở trước cửa, nhìn cặp mông quen thuộc kia, một đôi cánh tay ngọc thon dài giơ lên che kín khuôn mặt trái xoan tuyệt mỹ của mình, nhưng hai con mắt lộ ra từ khe hở vẫn trợn trừng lên.
"Cô là cố ý đúng không? Khụ khụ khụ!"
Hàn Nghệ miệng đầy bụi bặm, trong lòng lại hận không kìm được!
"Cái này... xin lỗi, ta... ta thật không cố ý, ta cứ nghĩ là có dâm tặc."
Tiêu Vân ngẩn ra, vội vàng đi tới, ngoài miệng không ngừng giải thích.
Dâm tặc? Hàn Nghệ cả giận nói: "Cô từng gặp dâm tặc yếu đến mức này sao? Cô rõ ràng chính là cố ý." Lại thấy Tiêu Vân định dìu hắn, vội vàng giơ tay lên nói: "Dừng lại! Cô...cô đừng đụng ta, thật không biết kiếp trước ta thiêu nợ cô cái gì, lại bị cô dằn vặt như thế!"
Tiêu Vân bĩu môi nói: "Chuyện này không thể trách ta hoàn toàn, ai kêu ngươi âm thầm, trốn ở trước cửa, ta đương nhiên cho rằng là có tặc nhân."
"Kể cả như vậy, cô cung không cần động cước đi. Cô là một nữ nhân làm sao lại thô lỗ như thế được!"
Tiêu Vân nhàn nhạt nói: "Há, thế lần tới có dâm tặc đến nhìn lén, ta liền mở cửa bảo gã chạy nhanh đi nhé."
"Cô... "
Hàn Nghệ ho nhẹ một tiếng, chậm rãi đứng dậy, xoa ngực, hung hăng nói: "Cái này không thể được, ta là chủ cái nhà này còn bị cô đá bay, lần tới nếu có người dám nhìn lén, nếu cô không đá chết gã, ta không chơi cùng cô nữa."
Nói xong, hắn cũng chậm chậm đi vào bên trong, trong miệng lẩm bẩm: "Đây thật sự là nữ nhân sao? Cước lực lớn như vậy, dứt khoát đi đá bóng cho xong."
Tiêu Vân nghe được nửa câu đầu, khóe miệng giật giật, suýt nữa bật cười, thế nhưng nghe được nửa câu sau, nang lại hừ một tiếng: "Đây thật sự là nam nhân sao? Động một chút là nằm đo đất."
Hàn Nghệ quay đầu lại trừng mắt, thế nhưng Tiêu Vân vẫn hồn nhiên không sợ, tựa như đang nói, ngươi ngoại trừ trừng ta, còn có thể làm gì? Hàn Nghệ trong lòng âm thầm thề, ta nhất định phải cường thân kiện thể, nếu không thì không có cách nào trụ lại trong nhà rồi.
Chuyện này kỳ thực vẫn đúng là không thể trách Hàn Nghệ vô dụng, then chốt là thân thể này còn gầy yếu, hoàn toàn không có bất kỳ năng lực kháng đòn nào.
Trở lại trong phòng, Hàn Nghệ vội vàng nằm lên giường, thực sự là chịu tội mà!
Tiêu Vân mang vẻ mặt xin lỗi nói: "Ta rót chén nước cho ngươi nha."
Nói xong liền vội vã đi ra ngoài, rót cho Hàn Nghệ một chén nước, lại ân cần hỏi: "Có muốn ta xoa xoa giúp ngươi một chút không?"
"Miễn, miễn, hiện tại vẫn chỉ là ngoại thương, không quan trọng, chờ cô xoa xoa xong, chắc chắn thành nội thương. Sau ba ngày, chắc phải cần cô chuẩn bị đưa tang cho ta mất." Hàn Nghệ lắc đầu như trống nói.
"Ngươi lại nói bậy bạ gì đó."
Tiêu Vân xì một tiếng khinh miệt.
"Đây không phải là nói bậy, là căn cứ sự thực hẳn hoi, chuyện vừa nãy chính là điềm báo bệnh nan y."
Hàn Nghệ đảo cặp mắt trắng dã, uống vội một chén nước. Một lát sau, mới bắt đầu thở đều được.
Tiêu Vân thấy thế, sắc mặt cũng hơi hơi dịu đi một chút, con ngươi nhất chuyển, đột nhiên hỏi: "Đúng rồi, ngươi ra ngoài kiếm lời được bao nhiêu tiền mang về?"
"Cũng kiếm được... cô hỏi chuyện này để làm gì?"
Hàn Nghệ chợt tỉnh ngộ khá đúng lúc.
Tiêu Vân một mặt đương nhiên nói: "Đương nhiên là đem tiền giao cho ta a!"
Đây cũng không phải là lần thứ nhất Tiêu Vân nói lời như vậy rồi, thế nhưng lần này nói ra có vẻ có niềm tin nhiều hơn hẳn các lần khác.
"Dựa vào cái gì?"
Hàn Nghệ vẻ mặt kinh ngạc.
Tiêu Vân nói: "Hiện tại ta là người quản việc trong nhà, tiền này đương nhiên là ta quản."
"Ai đồng ý để cô quản việc trong nhà vậy?" Hàn Nghệ tức giận nói.
Tiêu Vân hừ lạnh: "Ngươi mỗi ngày đều ra ngoài kiếm tiền, ta mỗi ngày đều chờ ở nhà, tự nhiên là ta quản việc nhà."
"Chờ đã, cô để ta xem xét đã."
Hàn Nghệ nhấc nhấc tay, trầm ngâm chốc lát, mới nói: "Ý của cô là, ta đem tiền mình nhọc nhằn khổ sở mới kiếm được, giao cho một nữ nhân thỉnh thoảng lại mang ta đá bay? Ta cảm thấy nhìn thế nào đây cũng là hành vi của kẻ ngu si nha!"
Tiêu Vân ủy khuất nói: "Điều này cũng không thể chỉ trách ta, một cô gái yếu đuối như ta một mình ở nhà, tự nhiên phải cẩn thận một chút. Lại nói cung không đá ngươi nhiều lắm, mới có hai lần mà thôi, lần này còn không phải cố ý mà."
"Được rồi, được rồi, cô biết không, ta vừa nghe cô nói bản thân là một cô gái yếu đuối xong, ta liền hận muốn chết luôn cho rồi."
Hàn Nghệ một tay che trán, trong miệng còn nói nhỏ: "Động phòng cũng không cho động, liền bắt đầu đòi tiền, thực sự là quý giá, cô cũng thực sự coi mình là đại gia khuê tú đấy."
Tiêu Vân nghe thấy lời này, lập tức nổi nóng, vỗ bàn một cái nói: "Là ngươi trước tiên không chịu thừa nhận ta là thê tử của ngươi, ba lần bốn lượt muốn đuổi ta rời đi, hiện tại còn nói ta như vậy."
Vỗ bàn không phải đều là đặc quyền của nam nhân sao? Làm sao đến phiên ta, tất cả đều ngược lại hết thế này, sao có thể như vậy. Hàn Nghệ đột nhiên vỗ bàn một cái, trợn mắt lên nhìn Tiêu Vân, thả mạnh gói đồ trên người xuống bàn, nói: "Tiền ở đây."
Tiêu Vân sững sờ nửa ngày, đột nhiên phù một tiếng, che miệng nở nụ cười khanh khách, bộ ngực mềm mại nhất thời run rẩy, trông rất mê người.
Muốn câu dẫn ta động phòng sao, ta mới không bi lưa đấy, hừ, ta quyết không thể vì một thân cây như cô, mà từ bỏ nguyên một cánh rừng. Ta tới đây không phải chính là mang trách nhiệm cứu vớt các muội muội Đại Đường sao? Đứng vững, nhất định phải đứng vững, với tư cách một người đàn ông, nửa người dưới chỉ có thể dùng để chống đỡ nửa người trên, quyết không thể để nửa người dưới chi phối nửa người trên được. Hàn Nghệ bĩu môi nói: "Không phải chỉ là chút tiền sao? Cô có cần cười lớn đến như vậy không."
Hắn nói như vậy đơn giản là để tìm lại chút mặt mũi cho mình mà thôi, Tiêu Vân rõ ràng là cười chuyện hắn chịu thua nàng.
Bất quá Tiêu Vân ngược lại cũng biết đại thể, không chế nhạo Hàn Nghệ thêm nữa, thuận theo nói: "Ngươi có thể kiếm được tiền, ta đương nhiên hài lòng."
Coi như cô thức thời. Hàn Nghệ hất đầu, bắt đầu tự sướng.
Đáng tiếc Tiêu Vân không thèm để ý đến hắn, vội vàng mở ra gói đồ, chỉ thấy bên trong có một chuỗi tiền đồng, còn có một chút tơ lụa thượng đẳng, cộng lại sợ là bằng cả quan tiền. Then chốt là xấp vải kia vô cùng đáng giá, bởi vì hiện nay vải vóc chính là tiền. Vì lẽ đó Tiêu Vân cung không cảm giác thấy có bất kỳ không ổn nào, không khỏi miệng chữ O: "Cái này... nhiều tiền như vậy?"
"Hừ!"
Hàn Nghệ càng lộ ra vẻ kiêu ngạo, thầm nghĩ, chỗ này mà cũng nhiều? Nữ nhân này thực sự là khinh thường ta, bất quá như vậy cung tốt, sau đó đi ra ngoài một chuyến, giao một chút tiền ra liền được, còn lại toàn bộ thì cất đi, ta vẫn như thường có thể ở bên ngoài tiêu sái, ha ha!
Nào biết Tiêu Vân lập tức một mặt lo lắng nhìn Hàn Nghệ nói: "Hàn Nghệ, ngươi thành thật nói cho ta, có phải ngươi đi làm cường đạo không?"
Cường đạo? Quá sỉ nhục người rồi, lão tử rõ ràng là hiệp đạo. Hàn Nghệ cũng lười giải thích: "Đúng đấy, ta đi làm cường đạo đấy, đây đều là tiền bẩn, cô không cần, trả lại cho ta là được."
Tiêu Vân vội vàng đem tiền nhét vào trong ngực: "Ta chỉ nói đùa mà thôi, chỉ cái thân thể này của ngươi, không bị người cướp đã coi như không sai, sao có thể đi cướp của người khác."
Hàn Nghệ cả giận nói: "Hắc. Thật là cô cho ba phần nhan sắc, cô liền muốn mở phường nhuộm mà."
"Ai ôi!!!!"
Tiêu Vân đột nhiên một tay che bụng, kêu lên một tiếng.
Hàn Nghệ nói: "Làm gì, nói cho cô biết, chớ cùng ta giả chết, cô không giả chết ta còn thực sự không dám giáo huấn cô. Không, ý của ta là, cô đừng tưởng rằng giả chết ta liền không dám giáo huấn cô."
Thế nhưng vừa dứt lời, hắn liền thấy trên trán Tiêu Vân đã bôc lên lít nha lít nhít mồ hôi hột, xem chừng thât sư không phải là giả. Bản thân hắn cung chỉ có thể giả khóc, vẫn chưa thể giả đổ mồ hôi thế này. Vội hỏi: "Cô làm sao thế?"
"Đau dạ dày."
Tiêu Vân khó nhọc nói.
"Đau dạ dày?"
Hàn Nghệ vội vàng nói: "Cô có phải là đi nhà xí xong không rửa tay liền ăn cơm?"
Tiêu Vân căm tức liếc Hàn Nghệ một cái.
Hàn Nghệ gãi đầu một cái nói: "Vậy sao đang khỏe mạnh tự nhiên lại đau, khẳng định là ăn đồ ăn bẩn."
"Không... không phải."
"Làm sao cô biết?"
"Bởi vì...bởi vì cả ngày hôm nay ta đều không có ăn cái gì cả."
Một ngày không ăn gì cả, vì vậy không thể là do ăn phải thức ăn bẩn, nói thế cũng đúng.
Lúc này với tư cách trượng phu, hẳn là phải vô cùng quan tâm thê tử mới là, thế nhưng Hàn Nghệ nhưng lại một mặt phiền muộn: "Cô một ngày không ăn đồ ăn, mà vẫn có thể đá bay ta, nếu như cô ăn cơm, ta liền bay lên trời sao, cô vẫn là đừng ăn tốt hơn."