Các ngươi có kế Trương Lương của các ngươi, ta tự có mưu Gia Cát của ta.
Hàn Nghệ vẫn có chút tự tin đối với thủ đoạn của mình ở phương diện này.
Trải qua hồi lâu, Hàn Nghệ đã uống hết mấy chén rượu, bốn vị cô nương kia mới khoan thai đi vào, chỉ thấy các mỗi nàng đều là tóc búi cao, hở ngực, khoác áo lụa đỏ mỏng, trên mặc áo chẽn ngắn tay màu vàng, dưới mặc váy dài nhiều màu, đúng là "Nửa che nửa hở muốn xịt máu."
Cảnh này, chỉ có Đường triều mới nhìn thấy được, đến Tống triều thì chỉ còn rất ít nữ nhân mặc như vậy, nhưng cũng không phải mỗi một nữ nhân Đường triều đều mặc như vậy, thông thường chỉ có hai loại người có thể để lộ ngực và cánh tay, loại một, chính là những phụ nữ vương công quý tộc, loại hai, chính là những ca kỹ này, phụ nữ thông thường thì không dám mặc như vậy, tỉ như phụ nữ giống Tiêu Vân.
Hoá ra các cô đều đã đi thay quần áo, khó trách lại lâu như vậy mới đến.
Hàn Nghệ thầm than sức hấp dẫn của Thẩm Tiếu này đúng là người thường không thể so sánh được, bốn cô nương trước mặt này thật ra cũng đã trang điểm chỉnh tề, nhưng thấy Thẩm Tiếu đến thì lại chạy đi thay đồ, có thể thấy các cô coi trọng việc Thẩm Tiếu đến như thế nào.
"Tiếu ca, sao lâu như vậy huynh không đến thăm bọn ta?"
"Tiếu ca, không phải là huynh ghét bọn ta chứ."
"Ha ha ha, Tiếu ca, huynh không biết đấy, Xuân Lan tỷ tỷ nhớ huynh đến sắp sinh bệnh tương tư mất rồi."
"Muội nói bậy."
...
Bốn cô nương này vừa mới vào đã vây quanh lấy Thẩm Tiếu, lúc nói chuyện, ngực sữa loạn chiến, khiến Hàn Nghệ ở một bên sắc nhãn mở to dáo dác.
"Các vị tỷ tỷ, không phải ta không muốn đến thăm các người, mà vì lúc nãy các người cũng nhìn thấy rồi đấy, Uông di bọn họ thật sự là quá nhiệt tình, ta không dám, chứ không phải là không muốn a!"
Thẩm Tiếu tuy bị chúng nữ bao quanh, nhưng vẫn bình thản ung dung, hiển nhiên là đã quen loại không khí này.
Nữ tử mặc váy đỏ ở bên trái kia nói: "Tiếu ca, gần đây chắc huynh có làm thơ mới, mau lấy ra cho bọn muội xem một chút."
"Gần đây ta vẫn luôn bị lão gia tử nhà ta đuổi giết, đâu có thời gian nhàn hạ làm thơ."
Thẩm Tiếu lắc đầu than thở, chọc cho chúng nữ cười ngặt nghẽo một hồi, đột nhiên nhớ ra Hàn Nghệ cũng ở đây, vội vàng nói: "Hàn huynh, để ta giới thiệu với huynh một chút, bốn vị này chính là bốn đóa kim hoa của Mãn Xuân Lầu, Xuân Lan, Thu Cúc, Hạ Hà, Đông Mai."
Kỳ thật từ lúc mới bắt đầu, Hàn Nghệ đã bị bốn vị cô nương này ngó lơ rồi, nếu Thẩm Tiếu không nói, bốn người các cô còn coi Hàn Nghệ là tôi tớ thật, Thẩm Tiếu lại nói với bốn vị mỹ nữ: "Vị này chính là..."
Hắn nói được một nửa, Hàn Nghệ đột nhiên cười nói: "Hóa ra là bốn vị mỹ nữ Xuân Thu Hạ Đông, tiểu đệ ta chính là người được người đời xưng là ngọc thụ lâm phong, một đóa lê hoa áp hải đường, tiểu... đạo đồng Hàn Nghệ." Thời khắc tự giới thiệu để lôi kéo tốt như vậy, Hàn Nghệ sao lại để cho Thẩm Tiếu làm được chứ.
"Phì!"
Thẩm Tiếu thực sự không kìm nổi, cười thành tiếng.
Lập tức tứ nữ cũng che miệng cười không ngừng.
Đến ngay cả Hùng Đệ, Tiểu Dã đứng phía sau cũng đều lén cười rộ lên.
Hàn Nghệ cười hì hì nói: "Bốn vị mỹ nữ thật đúng là "Hồi mâu nhất tiếu bách mị sịnh, lục cung phấn đại vô nhan sắc"." (Trường Hận Ca - Bạch Cư Dị)
Lời này vừa nói ra, mọi người đều sửng sốt.
Hàn Nghệ thuận miệng nịnh hót một câu như vậy, nhưng thấy các nàng ai nấy cũng ngây ra như phỗng, cảm thấy tò mò, nói: "Ặc... Có phải ta nói sai rồi không?"
Thẩm Tiếu ngẩn ra, vội nói: "Hàn huynh thật sự là tài cao, câu "Hồi mâu nhất tiếu bách mị sịnh, lục cung phấn đại vô nhan sắc" lúc nãy, có thể nói là thiên cổ tuyệt cú."
Thiên cổ tuyệt cú? Hình như là..., ah, đúng rồi, bài thơ này là ai viết ấy nhỉ? Hàn Nghệ thật sự chỉ là thuận miệng nói như vậy, thậm chí nhất thời ngay cả ai viết cũng nhớ không nổi nữa, trong lòng dở khóc dở cười, hoá ra cmn ta cũng biết ngâm thơ đấy.
"Hay! Hay!"
Vị nữ tử tên gọi là Hạ Hà kia liên tục gật đầu, không khỏi nhìn Hàn Nghệ với cặp mắt khác trước: "Hàn công tử thật đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong."
Ta khen các cô như vậy, các cô chỉ cho ta một câu "Đừng trông mặt mà bắt hình dong" như thế sao, cô đây không phải là đang nói móc rằng ta trông xấu xí sao? Hàn Nghệ thầm nhủ trong lòng, nhưng cũng không để ý, thứ đẹp trai phong độ này, hắn sớm đã xem nhẹ rồi, dù sao cũng đã từng đẹp, cười nói: "Khiến các vị chê cười rồi."
Xuân Lan đột nhiên nói: "Không biết Hàn công tử còn có tranh vẽ gì đẹp không, không biết bốn tỷ muội chúng ta có vinh hạnh được xem không."
Tranh vẽ, tranh vẽ, cái đó có thể làm cơm ăn sao. Hàn Nghệ "Hả" một tiếng, kiêu ngạo nói: "Thi từ ca phú, cầm kỳ thi họa mấy cái này, ta... một thứ cũng chẳng biết."
Bọn họ vốn dĩ thấy Hàn Nghệ thần sắc kiêu ngạo, tưởng rằng câu tiếp theo nhất định là "Không gì không giỏi", nào biết Hàn Nghệ lại xổ ra một câu "Một thứ cũng chẳng biết", không khỏi ngẩn người hồi lâu, mới hậu tri hậu giác cười lớn.
Thẩm Tiếu cười ha ha nói: "Hàn huynh, xem như ta phục ngươi rồi."
Hạ Hà che miệng cười nói: "Không ngờ Hàn công tử khôi hài như thế."
"Không phải, không phải."
Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Ta không biết thật, không giấu các ngươi, ta từ nhỏ đến lớn không có đọc sách, đến một bài thơ cũng không chép được hết."
Thẩm Tiếu thấy Hàn Nghệ cực kỳ chân thật, kinh ngạc nói: "Ngươi... ngươi không biết thật?"
Hàn Nghệ gật đầu nói: "Không biết thật a."
Hạ Hà kinh ngạc nói: "Ta không tin, nếu như Hàn công tử không có đọc sách, thì làm sao ngâm ra một câu hay như "Hồi mâu nhất tiếu bách mị sịnh, lục cung phấn đại vô nhan sắc" này."
Ta cũng muốn như thế, vấn đề là các ngươi không cho ta cơ hội a! Hàn Nghệ nói: "Câu này chỉ là ta nghe được thôi, nhưng mà trí nhớ ta không tốt, chỉ nhớ nửa câu đầu, ta đã nói rồi, đến một bài thơ ta còn không chép được hết." Chúng nữ thấy Hàn Nghệ thật không phải đang nói đùa, lại nghe Hàn Nghệ nói mình một bài thơ cũng không chép hết, nhất thời trong ánh mắt lại mang theo vài phần khinh miệt.
Hàn Nghệ đã nhìn ra, nhưng nụ cười trên mặt lại không giảm, kỳ thật kẻ đọc thuộc lòng ba trăm bài thơ Đường như hắn, muốn dùng thơ từ để trâu bức, đó cũng không phải vấn đề, nhưng nghĩ đến đánh cược giữa hắn và Thẩm Tiếu trước đó, nên đành phải đi đường tắt khác, không thèm chơi mấy thứ trò chơi thanh cao này, ta chính là kiêu ngạo đó, lại cười ha hả nói: "Thi từ ca phú, ta không biết, chẳng qua ta có lên núi tu đạo mấy năm, cũng học được một ít tiên pháp."
"Tiên pháp?" Hai mắt Thẩm Tiếu lồi ra, nói: "Hàn huynh, ngươi còn biết tiên pháp?"
Hàn Nghệ gật đầu nói: "Có học sơ qua, có học sơ qua."
Tứ nữ đều là vẻ mặt hồ nghi, Hạ Hà lại nói: "Vậy Hàn công tử có thể bộc lộ tài năng, để cho chúng ta mở mang tầm mắt không?"
"Đương nhiên."
Hàn Nghệ cười ha hả, đưa tay phải ra vỗ tay một cái, chớp mắt, trong tay đã có thêm một mai tiền đồng.
Mọi người đều cả kinh.
Hàn Nghệ vén tay áo lên, quay sang Hạ Hà gần hắn nhất nói: "Vị mỹ nữ này, có thể cho mượn khăn tay dùng một lát?" Hạ Hà liền bất giác đưa khăn tay cho Hàn Nghệ, đến khi khăn tay đã ở trong tay Hàn Nghệ rồi mới phản ứng lại, nói: "Huynh cần khăn tay làm gì?"
"Lát nữa cô sẽ biết"
Hàn Nghệ hít một hơi thật sâu, nói: "Thơm quá a!"
Hạ Hà muội tử nghe vậy khuôn mặt xinh đẹp liền ửng hồng, không lên tiếng.
Hàn Nghệ ho nhẹ một tiếng, nói: "Chiêu này của ta gọi là chuyển di đại pháp."
Thẩm Tiếu hít một hơi mạnh: "Cái gì gọi là chuyển di đại pháp?"
Hàn Nghệ cười nói: "Nói cách khác chính là ta có thể dịch chuyển đồng tiền này đến trên người bất kỳ ai trong các ngươi"
"Lợi hại như vậy sao?"
Thẩm Tiếu mặt lộ vẻ hồ nghi.
"Không tin? Ngươi hãy nhìn cho rõ."
Hàn Nghệ dang hai tay ra, giữa mười ngón tay, chỉ kẹp một đồng tiền xu, trước tiên hắn đặt đồng tiền vào trong khăn lụa, gói chặt lại, thắt một cái nút thật chặt ở trên, đồng tiền lồi lên, sau đó tùy ý tung lên, ánh mắt của mọi người đung đưa theo, cười nói: "Nhìn, đồng tiền này không thể ra ngoài rồi, bây giờ ta sẽ bắt đầu dịch chuyển nó."
Nói xong, hắn đem khăn lụa cuốn chặt đặt trước mặt Hạ Hà, nói: "Vị tỷ tỷ này, khăn này là của cô, nếu dùng vật này thi pháp, thì phải được cô cho phép thì mới có thể thành công, nếu cô đồng ý thì hãy nói "Ta đồng ý", sau đó nhẹ nhàng thổi vào nó một hơi."
Lời nói này đúng là vô cùng kỳ lạ, chúng nữ nghe vậy cũng là mơ mơ màng màng.
Hạ Hà thật sự có chút thấp thỏm, nhất thời nhìn khăn lụa trước mặt, nhưng lại không dám nói bừa.
Thẩm Tiếu vội nói: "Hạ Hà tỷ tỷ, nàng mau nói đi!"
Tam nữ còn lại cũng đều kêu Hạ Hà mau nói.
Hạ Hà do dự một khắc mới hạ giọng nói: "Ta đồng ý!" Lập tức thổi nhẹ một hơi.
Kỳ thật muốn để nữ nhân nói ra ba chữ này, thật sự là quá đơn giản, ta không đi kết hôn, cũng thật là lãng phí nhân tài a. Hàn Nghệ nghe cô ta nói ra ba chữ này, trong lòng rất có cảm xúc, nhưng thần sắc vẫn còn cực kỳ giả thần giả thánh, khẽ đung đưa khăn lụa lên xuống, ngoài miệng nói: "Nhìn kỹ, ta sẽ thi pháp đây."
Kỳ thật hắn không nói câu này, mấy người cũng đã nhìn không rời mắt.
Hàn Nghệ miệng giả vờ niệm chú vài câu, mặc dù không có ai nghe hiểu, bao gồm cả chính hắn, niệm chú chốc lát, tay hắn đột nhiên buông lỏng, khăn lụa từ trong tay rơi xuống, nhưng khi thấy khăn lụa rơi xuống lại nhẹ tênh, đợi khi rơi xuống trên mặt bàn, chỗ đồng tiền lồi ra lúc nãy đã xẹp xuống rồi.
"Đây...!"
Mấy người đều quá sợ hãi.
"Cái này sao có thể?"
Thẩm Tiếu vội thò tay cầm khăn lụa trên bàn lên, phát hiện cái nút thắt kia vẫn chưa tháo ra, nhưng đồng xu bên trong đã không thấy tăm hơi.
"Mau đưa cho ta xem."
Xuân Lan ở bên cạnh vừa dứt lời đã cướp khăn lụa lại, xem xét tỉ mỉ, lập tức mặt lộ vẻ kinh ngạc, tứ nữ truyền khăn lụa cho nhau, nhưng phàm đã nhìn rồi, đều là giật mình không thôi.
Thẩm Tiếu lại kinh ngạc nói: "Không ngờ được Hàn huynh lại có thủ đoạn như thế."
Hàn Nghệ cười ha ha nói: "Đạo pháp còn thấp, khiến các vị chê cười rồi."
Đông Mai đột nhiên hỏi: "Đồng tiền này huynh đã dịch chuyển đi đâu rồi."
Hàn Nghệ đột nhiên nhìn về Hạ Hà, nói: "Ở trên đầu vị tỷ tỷ này."
Hạ Hà không dám không tin, hai tay lập tức sờ sờ trên đầu, đột nhiên, tay cô hơi run, vẻ mặt có chút ngẩn ngơ.
"Thế nào rồi?"
Đông Mai dò hỏi.
Hà Hà liếc nhìn tỷ muội, chậm rãi lấy một đồng tiền từ chỗ búi tóc xuống, nhưng trong mắt lại lộ ra ánh mắt không thể tin.
"Aaa....!"
Tam nữ còn lại phát ra một tiếng kêu sợ hãi, động tác đồng bộ lạ kỳ, đều dùng bàn tay mảnh mai che cái miệng anh đào nhỏ nhắn đang há to như có thể nhét được quả trứng gà vào trong.
Hàn Nghệ cười nhưng không nói, nâng chén với Thẩm Tiếu nói: "Thẩm huynh, uống một chén trước."
"Cạn!"
Thẩm Tiếu cười sang sảng, nâng chén nghênh đón.
Khi Hàn Nghệ uống rượu, ánh mắt chớp động trái phải, lát nữa các cô mà không dán lại đây, ta sẽ đổi thành họ Thẩm.
Quả nhiên, chén rượu này xuống bụng, tứ nữ đều dán tới chỗ Hàn Nghệ.
"Hàn công tử, huynh biến thêm một lần đi!"
"Hàn công tử...!"
"Xin huynh đó, biến thêm một lần nữa đi."
Cần gì thi từ ca phú gì đó, tán gái cũng phải xem bản lĩnh, bản lĩnh tốt, mua một cây kẹo mút cũng có thể tán được gái, bản lĩnh không tốt, cho dù lái BMW, ừm, mấy thằng lái BMW này thường đều bị bóng, Hàn Nghệ lập tức trái ôm phải ấp, bầu không khí này thật sự là đã quá quen thuộc rồi.
"Đừng cọ nữa, còn cọ nữa, chắc ta chịu không nổi mất."
Hàn Nghệ vui vẻ cười ha hả, hắn vẫn là đàn ông, nếu tiếp tục cọ cọ nữa, lỡ như không kiềm chế nổi mà làm ướt đũng quần, vậy thì mất mặt chết rồi, nói: "Được, các vị mỹ nữ muốn xem, tiểu đệ sao dám không làm, lần này tăng thêm độ khó một chút, lần này ta dịch chuyển bốn đồng tiền xu."
Lúc nói chuyện, trong tay hắn đã có thêm bốn đồng tiền.
"Hay quá!"
Tứ nữ lập tức vỗ tay khen hay.
Hàn Nghệ lại nói: "Nếu đã có bốn đồng tiền rồi, một miếng khăn lụa chắc không đủ dùng, không biết bốn vị mỹ nữ có thể cho ta mượn khăn dùng một lát không?"
Tứ nữ tranh nhau muốn xem tiên pháp này, tất nhiên sẽ không từ chối, lần lượt đưa khăn tay tới.
Nếu như ta nói cần cái yếm của các cô, các cô khong biết có làm vậy hay không. Hàn Nghệ có chút hối hận, thầm mắng mình đã quá sơ xuất, chẳng nghiêm cẩn chút nào, nhưng lời đã nói ra khỏi miệng, chẳng còn cách nào, Hàn Nghệ làm lại như cũ, xếp chồng bốn mảnh khăn lụa với nhau, rồi đặt bốn đồng xu vào bên trong... Lúc này Xuân Lan đột nhiên nũng nịu nói: "Hàn công tử, không phải khăn của chúng ta không có mùi thơm của Hạ muội muội chứ."
Wow! Cô đang ghen à! Hàn Nghệ vội nói: "Đều thơm, đều thơm cả."
Hạ Hà thì lại đỏ mặt lên.
Hàn Nghệ gói khăn lại, thắt nút, đặt ở giữa, nói với bốn vị mỹ nữ: "Các vị mỹ nữ, làm phiền các cô rồi."
Tứ nữ đều nhao nhao lên, tất cả đồng thanh nói với khăn lụa một câu, "Ta đồng ý!" Sau đó thổi nhẹ một hơi.
Lần này Hàn Nghệ không đung đưa nữa, mà là một tay nắm lấy một đầu của khăn lụa, một tay khác nắm chặt lấy khăn lụa, trượt xuống theo khăn lụa, mãi cho đến chỗ đầu bọc đồng tiền, khi nắm chắc đồng tiền này, tay hắn giống như chịu một cỗ lực lượng kỳ lạ, lay động kịch liệt, đột nhiên, hắn "A" lên một tiếng, tay dùng sức kéo từ dưới lên, nhìn giống như muốn kéo đồng tiền ra ngoài, nhưng mà khi tay hắn hạ xuống, khăn lụa vẫn chưa rách, nhưng đồng tiền trong đó đã không thấy tung tích.
"A...!"
Tuy là lần thứ hai, nhưng cho đến giờ phút này, bao gồm cả Thẩm Tiếu cũng vẫn kinh ngạc không ngừng, miệng ai nấy đều há to như chữ O, rồi lại nhào tới giống khi nãy, thay nhau kiểm tra chiếc khăn lụa kia, phát hiện khăn lụa hoàn toàn nguyên vẹn, nút thắt kia vẫn là hết sức chắc chắn.
"Công tử, công tử, lần này ngươi biến đồng tiền đi đâu vậy?"
Chúng nữ lại nhìn Hàn Nghệ với ánh mắt hết sức mong đợi.
Hàn Nghệ chậm rãi đứng dậy, ánh mắt của chúng nữ cũng hướng theo, đột nhiên hắn cười cười vẻ bí hiểm, tay chỉ ra, nói rất nhanh: "Ngay ở trong yếm của các cô."
"Á!"
Tứ nữ kinh hô một tiếng, vô thức liền trực tiếp kéo đầu váy trước ngực ra, vì váy của các nàng đều là váy cao, váy trực tiếp mặc tới ngực, lộ ra khe rãnh.
Hàn Nghệ sớm có chuẩn bị, từ trên cao nhìn xuống, tất cả cảnh xuân đều ở trong mắt, trong miệng chỉ thầm thì: "B-B-A-D!"