***
Dương Phi Tuyết dường như vẫn không cam lòng, lại lần nữa truy vấn, nhưng Nguyên Mẫu Đơn lại không muốn nhiều lời, thậm chí còn hối hận vì đã nói chuyện này, khiến cho Dương Phi Tuyết rất buồn bực.
Hàn Nghệ đều thấy trong mắt, hắn cảm thấy sở dĩ Dương Phi Tuyết chống đối lệnh của cha mẹ như thế, bản thân mình cũng có trách nhiệm, trong lòng cũng không nỡ để cho Dương Phi Tuyết từ một thiếu nữ sáng sủa biến thành một oán phụ cả ngày rầu rĩ không vui. Tâm niệm vừa động, hắn cười nói: "Dương cô nương, ta nghĩ biện pháp này của cô chỉ là một cách trốn tránh mà thôi, thật sự không phải là khát vọng tình yêu."
Dương Phi Tuyết ngẩn người, kinh ngạc nhìn Hàn Nghệ.
Hàn Nghệ cười nói: "Cô đã từng nói, cô cũng mong muốn có sự tương ngộ giống như Hùng Phi và Thôi Tinh Tinh, không biết ta có nhớ lầm không?"
Dương Phi Tuyết liếc mắt nhìn Nguyên Mẫu Đơn, hơi đỏ mặt, nhẹ gật đầu một cái.
Hàn Nghệ nói: "Thật ra dù là tình cờ gặp nhau, hay là cố ý sắp xếp, đây đều là duyên phận. Nam nhân trong thiên hạ chỗ nào cũng có, tại sao nhị thẩm cho lại cố tình chọn một nam nhân là lang quân như ý của cô? Sự trùng hợp này cũng là một duyên phận."
Dương Phi Tuyết nói: "Nhưng chỉ là người bọn họ thích thôi, chứ không phải là người ta thích."
Hàn Nghệ cười nói: "Nhưng ngay cả người cô cũng chưa từng thấy thì dựa vào cái gì nói không phải là người cô thích. Có lẽ người đàn ông kia chính là người cô thích, xét đến cùng, thứ cô mâu thuẫn chính là lời của cha mẹ chứ không phải là tình yêu. Nếu như cô thật sự hướng tới tình yêu chân chính, cô nên tôn trọng duyên phận, ít nhất là cô nên quý trọng mỗi một duyên phận không dễ đến, nói cách khác cô ít nhất phải thử tiếp xúc với đối phương, nếu thật sự không thích thì bàn lại, chứ không phải là phản đối ngay từ lúc đầu, nếu không có thể cô sẽ bỏ qua một mối duyên tốt. Loại tâm tính này của cô chắc chắn sẽ không tìm được tình yêu đích thực của mình."
Dương Phi Tuyết nghe xong trầm mặc không nói.
Nguyên Mẫu Đơn cũng bất giác gật đầu.
Hàn Nghệ tiếp tục nói: - Kỳ thật nói cho cùng, dòng giống con nhà quý tộc học thức đều hơn những người dân bình thường chúng ta, bọn họ có cùng tiếng nói chung với cô, có thể duy trì tình yêu. Tình yêu không nhất định là phải oanh oanh liệt liệt, tình yêu có thể nói là giúp đỡ nhau trong lúc hoạn nạn. Cho nên cô căn bản không cần phiền não vì điều này, tất cả đều tùy duyên là được.
Nguyên Mẫu Đơn cười, nói: "Phi Tuyết, ta cảm thấy lời của Hàn Nghệ rất có lý."
Dương Phi Tuyết trầm tư một hồi lâu, bỗng nhiên vụng trộm liếc nhìn Nguyên Mẫu Đơn, lại liếc nhìn Hàn Nghệ, ngượng ngùng cười nói: "Cũng được, hình như ngay từ lúc bắt đầu ta đã sai rồi. Cảm ơn ngươi, Hàn Nghệ, ngươi lại giúp ta."
Hàn Nghệ ha hả nói: "Chỉ là việc nhỏ, không cần phải cảm ơn."
Nguyên Mẫu Đơn hơi hiếu kỳ nói: "Nhìn không ra ngươi tuổi còn nhỏ lại có thể hiểu được như thế."
Tuổi còn nhỏ? Trưởng Tôn Vô Kỵ nói vậy cũng không tính làm gì, cô còn không biết xấu hổ nói thế? Hàn Nghệ kinh ngạc nói: "Xin hỏi Mẫu Đơn nương tử bao nhiêu tuổi rồi?"
"Ta?"
Nguyên Mẫu Đơn tức giận nói: "Ngươi hỏi cái này làm gì?"
Hàn Nghệ cười ha hả nói: "Ta chẳng qua cảm thấy cô tuổi còn nhỏ cũng có thể nói giống như đại thẩm vậy, ta tuổi còn nhỏ vì sao lại không thể cảm nhận được như thế."
Dương Phi Tuyết đang cười khúc khích lập tức ngậm chặt miệng.
Nguyên Mẫu Đơn vỗ bàn đá, cả giận nói: "Ngươi muốn chết sao?"
"Được được được, ta không nói nữa."
Hàn Nghệ hơi run rẩy, xua tay nói, thầm nghĩ, Tiểu Dã không ở đây, vẫn nên khiêm tốn một chút.
Dương Phi Tuyết cố nén cười, nói: "Hàn Nghệ, ngươi nói hôm nay thật sự có nữ nhân đến sao?"
Hàn Nghệ trêu ghẹo nói: "Cô không phải là nữ nhân à?"
Dương Phi Tuyết hơi đỏ mặt, nói: "Ta nói là trừ chúng ta ra."
Hàn Nghệ cười nói: "Chuyện này cô có thể hỏi Mẫu Đơn nương tử, chắc chắn nàng biết rõ nhất."
Nguyên Mẫu Đơn hừ nói: "Ta không biết."
Dễ tức giận vậy sao, thật sự rất khó ở chung nha! Hàn Nghệ thầm than một tiếng, lại nói: "Các cô yên tâm, bắt đầu từ hôm nay, nữ nhân các cô có thể được xem "Bạch sắc sinh tử luyến" rồi."
"Còn có cả tiểu phẩm."
Dương Phi Tuyết bổ sung thêm một câu, lại nói: "Ta nghe nói tiểu phẩm này do Tiểu Béo diễn đấy, ta sẽ sớm đến xem, chỉ tiếc Tiểu Mông đang ôn bài, không có cơ hội dẫn ta tới, đúng rồi, bọn Tiểu Béo, Tiểu Dã đâu?"
"À, bọn chúng đang ở trong lầu tập luyện rồi. Nhưng đợi một lát nữa thôi, bởi vì lúc bắt đầu còn lấy máy dệt vải Tinh Tinh làm chủ, buổi chiều mới có thể diễn kịch và tiểu phẩm."
Không đến bao lâu, bọn Hùng Đệ và Tiểu Dã quay trở lại, một đám người vừa nói vừa cười, khiến cho Dương Phi Tuyết rất hâm mộ.
Hùng Đệ, Tiểu Dã vừa nhìn thấy Dương Phi Tuyết thì hết sức vui vẻ, lập tức chạy tới chào hỏi Dương Phi Tuyết, lại giới thiệu Mộng Nhi, Mộng Đình các nàng cho Dương Phi Tuyết. Mấy người bằng tuổi nhau, rất nhanh khí thế tán gẫu đã lên đến tận trời.
Còn Hàn Nghệ thì lặng lẽ rời khỏi.
Nguyên Mẫu Đơn có lẽ đang tiến vào giai đoạn tinh thần "đại thẩm" nên không tán gẫu cùng với các nàng, thấy Hàn Nghệ lặng lẽ rời khỏi, nàng đi tới, nói: "Ngươi thật đúng là thông minh, không ngờ có thể nghĩ ra cách khiến phụ nữ quang minh chính đại đến xem kịch."
Hàn Nghệ cười nói: "Có thể lấy được một câu khen của Mẫu Đơn nương tử quả thật việc này rất đáng làm."
Nguyên Mẫu Đơn hừ nói: "Ngươi ít vuốt mông ngựa đi, ta không nuốt nổi bộ dạng này của ngươi."
Mông ngựa thì chả nói làm gì, nhưng mông cô ngược lại ta cũng không để ý mà vuốt đâu. Vấn đề là cô không cho. Ánh mắt Hàn Nghệ rất nhanh thoáng liếc qua bờ mông tròn xoe của Nguyên Mẫu Đơn, ngoài miệng lại thở dài: "Nói cô tốt, cô nói ta vuốt mông ngựa, nói cô không tốt, cô lại muốn giết ta, rõ ràng là cô nhìn ta không vừa mắt."
Nguyên Mẫu Đơn nói: "Ngươi biết được thì tốt rồi."
Hàn Nghệ sửng sốt, lập tức nói: "Dù nói thế nào, ta vẫn muốn cảm ơn cô đã mang Dương cô nương tới đây."
"Không cần cảm ơn. Ta chẳng qua là bằng lòng thua cuộc mà thôi."
Nguyên Mẫu Đơn nói xong, đột nhiên duỗi tay ra trước mặt Hàn Nghệ: "Lấy ra đi!"
"Lấy cái gì ra?"
Hàn Nghệ kinh ngạc nói.
Nguyên Mẫu Đơn kinh ngạc nói: "Khăn lụa của ta."
Hàn Nghệ mờ mịt mở to mắt: "Khăn lụa của cô?"
Nguyên Mẫu Đơn tức giận nói: "Ngươi đừng giả vờ ngốc nghếch với ta, nhanh đưa cho ta đây."
Hàn Nghệ nói: "Ta nói này Mẫu Đơn nương tử, cô thật sự đang cố tình gây sự à, khăn lụa của cô quan hệ gì đến ta?"
Mắt phượng của Nguyên Mẫu Đơn trợn tròn, nói: "Ta cố tình gây sự, ta thấy ngươi mới mở to mắt nói lời bịa đặt mới đúng, lần trước rõ ràng chính ngươi trộm... cầm khăn lụa của ta đi."
Nàng vốn muốn nói là trộm, nhưng chợt nhớ chính nàng yêu cầu Hàn Nghệ mang đi, dĩ nhiên không thể xem như là trộm.
Hàn Nghệ nói: "Ồ, cô nói việc này à, nhưng ta nhớ lần trước rõ ràng ta đã từ chối cô rồi, ta từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ đi trộm đồ cả, cô đừng vu oan cho ta được không?"
"Ngươi...!"
Nguyên Mẫu Đơn tuyệt đối không nghĩ Hàn Nghệ sẽ không chịu thừa nhận.
Hàn Nghệ tận tình khuyên bảo nói: "Mẫu Đơn nương tử, ta lần trước đã nói với cô rồi, đồ đạc của mình nhất định phải giữ kỹ, đừng có kiểu không thấy là bảo người khác cầm. Mà coi như cô cho vậy đi, thì cô cũng đừng cứ mãi nhằm vào một mình ta, cô có thể nói người khác mà, đúng rồi, cô mau nhìn xem khăn lụa của mình có còn đó không? Đừng đánh mất lần nữa."
Chẳng lẽ hắn lại... Nguyên Mẫu Đơn giống như bị rắn cắn một lần nữa, mười năm sợ dây thừng. Sắc mặt nàng căng thẳng, vội vàng đưa tay vào trong tay áo, rất nhanh rút ra một mảnh khăn lụa, nhẹ nhàng thở ra. Nhưng vừa ngẩng đầu đã không thấy bóng dáng của Hàn Nghệ. Nàng tức giận dậm chân, nói: "Thằng nhãi này thực sự quá giảo hoạt, sớm hay muộn cũng có một ngày ta lấy lại cả vốn lẫn lãi."
Nói đùa gì vậy, ta chỉ muốn trả lại khăn lụa cho cô, chẳng phải không đánh đã khai, muốn chơi lén ta. Hừ, kiếp sau đi.
Vẻ mặt Hàn Nghệ cười gian đi vào Phượng Phi Lâu, lúc này đám người Tang Mộc đang ở bên trong bận rộn, bởi vì lát nữa đều là phụ nữ nên bọn họ không tiện ở đây, vì vậy nhanh chóng làm xong một vài việc nặng.
Hàn Nghệ chào hỏi bọn họ, sau đó đi về phía cửa sổ lầu hai, nhìn xuống dưới, chỉ thấy Lưu Nga đang chỉ huy mấy nữ công nhân tiếp nhận chuyện cửa hàng.
Nhìn ra được, Lưu Nga thường ngày vô cùng cẩn thận, nhưng đối với hắn mà nói, những trận chiến nổi danh trước đây đều do Hàn Nghệ ra mặt, dù sao khách cũng là đàn ông, nàng gần như bị lu mờ rồi. Hiện giờ vừa nhắc tới Phượng Phi Lâu, người ta sẽ nhắc tới Hàn Nghệ, nay Hàn Nghệ đã giao toàn bộ trách nhiệm cho nàng, nếu nàng có thể có mối quan hệ giao hảo với những phu nhân cao quý, đây chính là ước mơ tha thiết của nàng. Cho nên nàng sớm đã trang điểm ăn mặc, lại tới phía trước sắp xếp, quả là vô cùng chuyên nghiệp.
"Hẳn là phải tới rồi chứ."
Hàn Nghệ nhìn giờ, thấy sắp đến giờ, tuy rằng hắn rất tự tin, nhưng bất cứ chuyện gì cũng không có tuyệt đối, nếu chẳng may không có phụ nữ tới, vậy thì mất mặt quá rồi, nếu không có phụ nữ tới, trong lòng hắn khó tránh khỏi chút lo lắng.
Không chỉ có Hàn Nghệ nhìn, còn có rất nhiều người xem.
Chỉ thấy ở một số nơi bí mật trên con đường đi tới hẻm Bắc có một vài người đang đứng.
Không chỉ có thế, hẻm Trung và hẻm Nam từ sáng sớm đã chật ních người, bởi vì hôm nay hẻm Bắc đã dán bố cáo, không cho đàn ông vào hẻm, mà hẻm Trung, hẻm Nam cách hẻm Bắc gần nhất, vì vậy mọi người đều chạy tới hẻm Trung, hẻm Nam chờ tin tức.
Sở dĩ Đường triều được người đời sau nói là một triều đại vô cùng tiến bộ, chủ yếu là vì có văn hóa Hồ có tiếp xúc với văn hóa Hán, ở chợ Tây cũng có không ít nữ nhân người Hồ làm buôn bán, những người phụ nữ Hồ không hiểu nho giáo lễ phép cũng chỉ là số ít, chung quy mà nói vẫn là người Hán nhiều hơn, hơn nữa triều đình cũng lấy văn hóa Hán làm chủ, nhưng cũng không đến trình độ mở cửa, rất nhiều phụ nữ không bước khỏi cửa lớn, cổng trong cũng không đặt chân ra, chỉ có mấy ngày đặc biệt mới ra ngoài. Còn về những người phụ nữ có tư tưởng thoáng hơn thì khi ra ngoài sẽ mặc đồ nam, hoặc đội mũ, không thể hở ngực lộ nhũ (hoa) khi đi trên đường.
Rốt cuộc thì phụ nữ có tới Bình Khang Lý hay không, chuyện này thật sự khó mà nói.
Mà trước cửa trạm nghỉ chuyên cung cấp chỗ nghỉ chân cho khách ở cạnh cửa bắc có bốn người đang ngồi, chính là Trịnh Thiện Hành, Thôi Tập Nhận, Vương Huyền Đạo, Nguyên Liệt Hổ.
Bởi vì hẻm Bắc cách cửa bắc không xa lắm, nếu như dân chúng ngoài thành bắc muốn vào thành thì phải đi qua nơi này.
"Ai ôi!!! Trà này thật khó uống nha."
Nguyên Liệt Hổ chậc chậc vài tiếng, đặt chén trà xuống, nói với Thôi Tập Nhân: "Ta nói này Thôi huynh, ngươi dẫn chúng ta đến nơi này làm gì? Đến hẻm Trung thì tốt hơn bao nhiêu."
Thôi Tập Nhận nói: "Ta không đưa ngươi đến, là ngươi theo ta tới đây."
Trịnh Thiện Hành cười hỏ: "Liệt Hổ, đệ muội có đi không?"
Nguyên Liệt Hổ nói: "Nàng sớm đã muốn đi xem kịch rồi, sáng sớm nay nàng cùng với tiểu muội ta, cùng với vài tiểu muội của nhà mẹ ta ra ngoài. Nhưng, mẹ ta cũng dặn các nàng --- trừ phi có nữ nhân đi, nếu không sẽ không cho phép các nàng vào Bình Khang Lý."
Trịnh Thiện Hành gật gật đầu nói: "Đây là nguyên nhân Thôi huynh đưa chúng ta tới đây, giống như nữ nhân của gia tộc chúng ta, gia quy rất nghiêm ngặt, kiêng kị rất nhiều, tuyệt đối sẽ không đồng ý để nữ nhân trong gia tộc đến Bình Khang Lý. Nhưng nếu có nhiều nữ nhân đến Bình Khang Lý, như vậy sẽ tự sụp đổ, cho dù muốn quản cũng không quản được, hơn nữa còn có lý do máy dệt vải Tinh Tinh, không giống như những nữ nhân trong gia đình nghèo, các nàng sẽ không bận tâm quá nhiều, cho nên những nữ nhân bình thường này có thể đánh vỡ cục diện hay không, chỉ cần các nàng đến đây, nữ nhân của các gia tộc mới có thể xuất hiện, mà những người nghèo hơn phân nửa là ở ngoài thành, cho nên ngồi ở đây thì biết được đáp án sớm nhất."
Kỳ thật gia tộc quân phiệt giống như Nguyên gia coi như là khá thoáng, bọn họ còn khá là tốt đẹp, mà sĩ tộc Sơn Đông chú trọng lễ pháp, giống như những sĩ tộc Trịnh gia, Thôi gia, cho dù có nữ nhân cũng không cho phép con gái của mình đến.
Nguyên Liệt Hổ gật đầu, nói: "Thì ra là thế."
Vương Huyền Đạo nói: "Nhưng ta thấy kết quả đã định trước rồi."
Nguyên Liệt Hổ nói: "Chẳng lẽ ngươi bói một quẻ?"
Vương Huyền Đạo liếc mắt nhìn hắn, lập tức nói: "Kỳ thật Hàn Nghệ đã sớm nhìn ra điểm này, dân chúng bình thường, đặc biệt còn phụ nữ đều ham lợi nhỏ, một ngày Hàn Nghệ đề xuất kế hoạch giúp đỡ người nghèo, hơn nữa còn nói không rõ ràng, mục đích đơn giản chính là dụ dỗ con gái nhà nghèo đến."
Thôi Tập Nhận nói: "Ta tán thành lời Huyền Đạo nói, nữ nhân chắc chắn sẽ tới."
"Tiểu tử kia thật đúng là tâm tư cẩn mật."
Nguyên Liệt Hổ cảm thán một câu, lại hả hả cười nói với Thôi Tập Nhận: "Thôi huynh, đối thủ của ngươi cũng không dễ đối phó nhỉ."
Thôi Tập Nhận khẽ cười, không nói gì.
Trịnh Thiện Hành nói: "Thôi huynh dường như đã định liệu từ trước."
Thôi Tập Nhận nói: "Các ngươi không được nhúng tay vào đấy."
Trịnh Thiện Hành và Vương Huyền Đạo liếc mắt nhìn nhau một cái, không hề lên tiếng.
Bỗng nhiên Thôi Tập Nhận ngẩng đầu lên nhìn, nói: "Đến rồi."
Đám người Trịnh Thiện Hành lập tức quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một đám phụ nữ chạy về phía trong thành.