***
Hiện giờ một nhà Trưởng Tôn Vô Kỵ độc đại trong triều. Hơn nữa năng lực chính trị của Trưởng Tôn Vô Kỵ quả thực là vô cùng kiệt xuất. Dù sao cũng đã làm tể tướng 30 năm, có rất nhiều chuyện đến tay ông ta, đều xử lý được. Cùng phe với Trưởng Tôn Vô Kỵ dĩ nhiên là phải lén trao đổi trước. Có kết quả rồi mới đem lên điện nói. Như vậy thì không cần thảo luận nữa, hơn nữa phe của Trưởng Tôn Vô Kỵ từ sau vụ án của Phòng Di Ái, làm sao còn dám nói lung tung nữa.
Cộng thêm mấy năm gần đây không phát sinh chuyện gì lớn. Cho nên triều đình cũng hết sức yên ổn.
Tất cả những thứ này làm cho Lý Trị rất phiền muộn. Y muốn làm ra một chút thành tích. Nhưng cả ngày không có một chuyện nào, làm thế nào để thể hiện bản thân. Sự phiền muộn tích lũy lâu ngày, cuối cùng cũng bắt đầu bạo phát.
Đồng thời, Hàn Nghệ cũng hiểu rồi. Vì sao Lý Trị muốn hắn đứng ở nơi này. Đơn giản là muốn lấy hắn làm tấm gương. Các người nhìn xem, hắn chỉ là một nông phu, chỉ cần tấm lòng hướng về ta, ta sẽ cất nhắc hắn, cho hắn đầy đủ đãi ngộ hậu hĩnh. Ngưỡng mộ không? Ngưỡng mộ thì hãy về phe của ta.
Nhưng mà như vậy cũng không có tác dụng gì.
Ai cũng biết rằng, việc bổ nhiệm này có thể thực hiện được, bởi vì Trưởng Tôn Vô Kỵ không phản đối tích cực, bằng không, chắc chắn là không thực hiện được.
Không có ai dám kết luận lời này của Lý Trị là nhằm vào Trưởng Tôn Vô Kỵ. Nhưng vấn đề là, nguyên nhân căn bản nằm trên người Trưởng Tôn Vô Kỵ.
Hiện giờ bọn ta đều không nói, ngươi cũng không thể đem hết bọn ta ra giết được. Nhưng nếu như có người nói, có thể sẽ đắc tội với Trưởng Tôn Vô Kỵ.
Cân nhắc hơn thiệt, dĩ nhiên là không nói.
Hàn Nghệ lẩm bẩm, Hoàng đế vừa mở miệng là nổi đóa, dễ nhận thấy là đã sớm có chuẩn bị. Âm thầm cân nhắc, y gọi ta tới, không phải là muốn ta gián nghị chứ. Lão đại, ta cũng rất muốn gián nghị,nhưng vấn đề là ta căn bản không biết tình hình, ta làm thế nào để đi gián nghị, hơn nữa ta đứng ở đây cũng có rất nhiều người không thích. Nếu như ta còn nói, chẳng phải là sau khi bãi triều sẽ bị bọn họ đánh hội đồng đến chết sao.
Lời này không thể nói a.
Hàn Nghệ núp ở phía sau, cúi đầu, thưởng thức giày mình mới mua. Hắn hiện giờ, làm biển hiệu thì được, nhưng làm vũ khí sử dụng thì không được.
Đã nói đến như thế mà không có người lên tiếng. Lý Trị đợi rất lâu, nhìn tình hình không khỏi giận dữ, bỗng nhiên lớn tiếng hét lên: "Gián nghị đại phu Tiêu Quân có ở đây không?"
Một người đàn ông trung niên mình mặc áo bào tím bước ra, nói: "Có thần."
Phàm là nghe tới người họ Tiêu, chắc chắn là xuất phát từ Lăng Lan Tiêu Thị. Hàn Nghệ không khỏi liếc mắt nhìn vài cái.
Kỳ thực là Tiêu Vô Y đã sớm đem tình hình Tiêu gia bọn họ nói cho Hàn Nghệ. Phụ thân của Tiêu Quân và phụ thân của Tiêu Vô Y là đường huynh đệ.
Lý Trị hiện giờ cũng tức giận, phẫn nộ nhìn Tiêu Quân: "Ngươi là gián nghị đại phu, lại không nói một lời nào trên đại điện này, giống như mộng du. Trẫm còn nhớ lúc Ngụy công nhậm chức gián nghị đại phu. Tấu chương giống như bông tuyết bay trước mặt phụ hoàng. Quân và thần thậm chí còn thảo luận từ sáng cho tới chiều. Ngụy công còn thao thao bất tuyệt. Không lẽ ngươi không cảm thấy xấu hổ sao?"
Tiêu Quân chắp tay nói: "Khởi bẩm bệ hạ, thần sao dám so với Ngụy công. Hơn nữa thần còn có phúc khó nói."
Lý Trị sửng sốt, nói: "Có phúc khó nói?"
Tiêu Quân vuốt cằm nói: "Chính thế. Trong năm Trinh Quán, ngoài có cường địch, chiến sự không ngừng. Trong có tai họa, dân chúng lầm than, nhiều việc, vì thế kêu than nhiều. Nhưng ngày nay. Đại Đường ta quốc lực cường thịnh, bên ngoài không có địch xâm phạm, bách tính ở biên giới an cư lạc nghiệp, quốc thái dân an, tứ hải thái bình, không có chuyện lớn gì. Thần là gián nghị đại phu, nếu vô cớ kiếm chuyện, vô căn cứ, cũng chẳng có kết quả gì. Dùng cái này để thể hiện mình thực hiện hết phận sự, chẳng phải là đầu đuôi lẫn lộn. Phụ kỳ vọng của thánh thượng."
Quần thần đều gật đầu.
Không hổ là gián nghị đại phu. Quả thật là nói được. Hàn Nghệ nghe vậy thầm khâm phục.
Những lời này nói ra, làm cho mặt của Lý Trị biến thành màu xanh.
Ngươi lấy ta so với Ngụy Trưng, quả thật ta không bằng. Nhưng ta cũng không phải không có tài cán gì. Sự tình vốn dĩ ít, cho dù là Ngụy Trưng có tới. Ông ta cũng không thể chịu khó như thời Trinh Quán được.
Nhưng Lý Trị đang nổi nóng, chỉ vào Tiêu Quân nói: "Vậy ý ngươi là trẫm không có việc gì đi kiếm chuyện phải không?"
"Thần không có ý này." Tiêu Quân mặt oan ức nói.
"Một quốc gia lớn như này, trẫm không tin là mọi người dân đều không phải lo cơm ăn áo mặc. Làm sao có thể không có chuyện gì để nói."
Lý Trị cũng có chút không thèm nói đạo lý nữa. Nghị sự của triều đình, chắc chắn là phải xuất phát từ đại cục. Một người bách tính không có cơm ăn. Không thể nào đem lên triều đình để nói. Nếu thật là như vậy ngươi đừng có hạ triều nữa. Đúng thật là phải nói từ sống cho tới lúc chết.
Quần thần "Sợ hãi", khom người hô to: "Chúng thần có tội!"
Trưởng Tôn Vô Kỵ, đám người Chử Toại Lương cũng cúi đầu không nói, dường như là đã định trước.
Hàn Nghệ nhìn thấy, đây là cái gì? Đây chính là một loại thể hiện thực lực.
Đúng lúc này, một người đứng ra, nói: "Vi thần có bản tấu."
Người này là là Hộ bộ Thị lang Đới Kế, cũng là người của Trưởng Tôn Vô Kỵ.
Lý Trị hiện tại cũng mặc kệ đối phương là ai, y hy vọng có người nói chuyện. Hiện giờ chỉ cần có người mở miệng, tức là ủng hộ y, vội nói: "Đới ái khanh có chuyện gì tấu?"
Đới Kế lập tức nói: "Thần muốn tố cáo Hàn Nghệ tự xây dựng chợ, nhiễu loạn phường thị. Làm cho thương nhân ở hai chợ đông tây ai oán. Hơn nữa người này ngang ngược, gióng trống khua chiêng khai trương tụ tập, tổn hại pháp luật của triều đình ta. Thật đáng tội chết."
Lý Trị nghe vậy thiếu chút nữa thì cắn vào lưỡi. Ta cho ngươi nói, ngươi lại tố cáo tâm phúc của ta, có kiểu ăn hiếp như này sao! Hơn nữa Đới Kế còn nói Hàn Nghệ ngang ngược. Nghĩa là nói Hoàng đế đang bao che hắn à?
Lý Trị đúng là tự mình hại mình a.
Quần thần lập tức chấn hưng tinh thần. Lời này đúng là nói quá khéo. Cho dù là là Chử Toại Lương, đám người Liễu Thích đều lộ ra sắc mặt vui vẻ.
Duy chỉ có một mình Trưởng Tôn Vô Kỵ nhíu mày không nói, dường như cảm thấy hết sức bất mãn.
Hàn Nghệ cũng ngu luôn. Trong hoàn cảnh nghiêm minh như này, sao lại có thể đổ chuyện lên đầu hắn. Đã nói là quốc gia đại sự mà. Trong lòng phẫn nộ. Ta đã đứng ra tới cửa, một tiếng không nói. Ngươi còn muốn tố cáo ta, còn đáng tội chết nữa. Ta chết con mẹ ngươi a.
Lý Trị tạm thời ngây người, sau đó mới tỉnh ngộ, trong lòng không biết làm sao. Nếu như y ngăn lại thì sau này y còn dám mở miệng sao? Như vậy quần thần sẽ nghĩ, là ngươi cho chúng ta nói. Chúng ta nói rồi ngươi lại ngăn lại. Vậy thì ngày sau ai còn để ý tới ngươi. Khẽ ho một tiếng, nói: "Hàn Nghệ."
"Có vi thần."
Hàn Nghệ bước lên, trong lòng thầm nghĩ. Vừa mới làm quan không đến nửa canh giờ đã bị người ta cáo tội. Ta đúng là người đầu tiên của Đại Đường rồi. Được thôi, nếu như các ngươi đã muốn kéo ta xuống nước. Ta cũng không để cho các ngươi dễ sống.
Lý Trị lo lắng liếc mắt nhìn Hàn Nghệ, nói: "Hàn Nghệ, lời của Đới thị lang là thật?" Dĩ nhiên là y cũng đã nghe nói rồi.
Hàn Nghệ hết sức bình tĩnh, nói: "Khởi bẩm Hoàng thượng, đích thực là có việc này. Đích thực là thần có mở một chợ nhỏ ở Bình Khang Lý."
Đới Kế thấy Hàn Nghệ không ngụy biện, mừng rỡ khôn xiết. Trong lòng bắt đầu suy nghĩ xem lát nữa làm thế nào để đi thỉnh công với Chử Toại Lương rồi. Xúc động nói: "Bệ hạ, người đã nghe thấy rồi. Hàn Nghệ cũng đã thừa nhận rồi. Hắn thân là giám sát ngự sử, lại cố tình phạm pháp. Hẳn là tội phải nặng thêm một bậc."
Ha ha! Tên ngu ngốc ngươi. Uổng cho ngươi làm quan nhiều năm như vậy. Đến thế cục cũng không hiểu. Lão tử hiện giờ cho dù là nói bậy, nói tục. Ngươi cũng làm gì được ta. Hàn Nghệ trong lòng cười nhạt. Nhìn Đới Kế nói: "Xin lỗi, tại hạ vừa mới nhận chức, không biết ông là?"
Đới Kế ngẩng đầu lên, dương dương tự đắc nói: "Không dám, ta là hộ bộ thị lang Đới Kế."
"Hóa ta là hộ bộ thị lang. Thất kính! Thất kính!" Hàn Nghệ chắp tay, lại nói: "Nhưng mà khu yên hoa trong Bình Khang Lý không phải từ tay Hàn Nghệ mà ra. Vẫn luôn có người làm kinh doanh ở đó. Hơn nữa toàn là kinh doanh dơ bẩn. Sao trước đây không thấy ông hỏi tới. Ồ, hiện giờ ta làm cho ngõ bắc đổi thành kinh doanh chính đáng rồi. Ông lại tố cáo ta. Không lẽ..."
Nói tới đây hắn bỗng nhìn Đới Kế, mãnh liệt hít vào một ngụm khí.
Đới Kế có chút lo sợ, nói: "Ngươi...ngươi có ý gì?"
Hàn Nghệ nói: "Không lẽ...không lẽ những chuyện kinh doanh dơ bẩn đó là được triều đình âm thầm ủng hộ?"
"Nói bậy."
Chử Toại Lương lập tức phẫn nộ quát: "Triều đình sao có thể ủng hộ kinh doanh dơ bẩn."
"Hữu Phó xạ nói rất đúng. Nhưng ta nghĩ tới nghĩ lui. Ngoài vậy ra đúng là không nghĩ được nguyên nhân khác. Tại sao Đới thị lang lại tố cáo ta làm cho ngõ bắc cải tà quy chính. Không lẽ là lấy việc công để trả thù riêng, hay là chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, hay là giết gà dọa khỉ? Hay là do ta đã làm mất chỗ bình thường Đới thị lang vẫn tiêu khiển? Nếu như là vậy thì Hàn Nghệ rất cảm thấy thật có lỗi."
Hàn Nghệ lầm rầm một hồi. Một mạch nói ra bốn câu thành ngữ. Đúng là tài trí hơn ngươi, học sâu hiểu rộng.
Không ít quan viên đều cúi đầu, một chuỗi thành ngữ này nếu còn cứ truy cứu đến cùng ấy à, khả năng sẽ không chịu nổi.
"Ngươi...ngươi."
Đới Kế dù sao cũng cao tuổi rồi, bắt đầu có chút hụt hơi, chỉ vào Hàn Nghệ. Khuôn mặt già xám xịt, nói: "Ngươi dám cả gan bịa đặt, vu cáo hãm hại bổn quan."
Nói rồi ông ta quay về phía Lý Trị khóc lóc: "Bệ hạ, ngài nhìn thấy rồi đó. Vi thần dù gì cũng là quan tứ phẩm. Hàn Nghệ hắn vô chứng vô cớ vu cáo vi thần. Người phải làm chủ cho vi thần."
Lý Trị thấy vẻ mặt oan ức của Đới Kế. Trong lòng không có chút đồng tình nào. Ngược lại còn cảm thấy vui sướng. Đây là do ngươi tự chuốc lấy. Ta cho ngươi tấu, ngươi lại tố cáo tâm phúc của ta. Ta chỉ có một người tâm phúc mà ngươi cũng không tha cho. Ngươi như này chẳng phải muốn đuổi cùng giết tận sao? Nhưng cũng không thể nói như vậy, thản nhiên nói:" Hàn Nghệ, ngươi biết tội không?"
Nhưng giọng điệu không hề có ý trách tội.
Hàn Nghệ vội vàng nói: "Vi thần biết tội, nhưng vi thần không phải là muốn vu cáo Đới thị lang. Mà vi thần làm cho triều đình mất mặt, triều đình phải xấu hổ. Mong bệ hạ trách tội vi thần."
Triều đình mất mặt? Lý Trị nghe vậy sửng sốt? Như vậy là thế nào? Vẻ mặt ngỡ ngàng nói: "Những lời này bắt đầu từ đâu?"
Hàn Nghệ vẻ mặt uất ức, nói: "Hoàng thượng. Điều này thần không dám nói. Nếu như thần tiết lộ chuyện này. Triều đình sẽ mất mặt."
Đới Kế cũng không rõ tình hình thế nào. Cho rằng Lý Trị đứng về bên ông ta, thấy tự tin hơn, chỉ vào Hàn Nghệ nói: "Ngươi tự ý khai trương tụ tập. Đã vi phạm nghiêm trọng tới luật pháp Đại Đường. Triều đình luận tội là hết sức bình thường. Nếu như triều đình bỏ qua cho ngươi, như thế mới là mất mặt."
Hàn Nghệ ai ôi một tiếng, lo sợ nói: "Đới Thị lang, ta đây là lo nghĩ cho ông a. Ông đừng có tự hủy hoại mình nữa. Chuyện này không thể nói nữa, bằng không hậu quả không thể tưởng tượng được. Tới lúc đó ông đừng có oán ta."
Đới Kế không chịu nghe lời hắn, nói: "Ta đường đường là Hộ bộ thị lang, phải dùng tới ngươi lo lắng sao? Đúng là nực cười."
Lý Trị thấy Hàn Nghệ bình thản ung dung, không yên lòng, nói: "Hàn Nghệ, mặt mũi của triều đình, không phải là một câu của ngươi mà mất đươc. Tốt nhất là ngươi hãy nói rõ ra."
"Vi thuần tuân mệnh." Hàn Nghệ nhìn Lý Trị một cái, bỗng thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn Đới Kế nói: "Đới thị lang vừa nói ta nhiễu loạn phường thị. Thương nhân hai chợ oán than, không biết có thực như vậy không?"
"Đây đương nhiên là sự thật. Hôm qua bách tính ra vào hai chợ đã giảm một nửa, họ có thể không oán than dậy đất sao."
"Ồ."
Hàn Nghệ gật gật đầu, lại hỏi: "Xin hỏi là hai chợ thuộc về ai?"
Đới Kế phẫn nộ quát: "Khốn kiếp, mọi người đều biết, hai chợ là của triều đình. Ngươi rõ ràng là biết mà còn nói vậy"
"Thật có lỗi, thật có lỗi."
Hàn Nghệ liên tục chắp tay, bất đắc dĩ nói: "Như vậy có phải là ta có thể nói, triều đình lớn như vậy, mở hai cái chợ, hơn nữa còn tồn tại hơn 10 năm. Vậy mà, một người ti tiện vừa mở một hẻm nhỏ lại có thể làm cho dòng người giảm một nửa."
Nói rồi hắn lập tức nhìn Tiêu Quân nói: "Gián nghị đại phu. Nếu như lúc này ta nghe không sai. Lúc nãy chẳng phải ông nói Đại Đường ta quốc gia cường thịnh, không có chuyện để nói sao?"
Quần thần sửng sốt.
Tiêu Quân lập tức đổ mồ hôi, liên tục lau mồ hôi. Ông ta không ngờ rằng Hàn Nghệ lại chuyển họng súng hướng về phía ông ta.
Quốc lực cường thịnh. Cường thịnh tới mức một thương nhân có thể đánh bại được.
Lý Trị mắt sáng ngời. Trong lòng vui sướng, không phải không có chuyện để nói sao. Bây giờ thì lòi ra rồi, đợi các ngươi nói xong tới lượt trẫm nói.
Đới Kế mặt biến màu xanh, chỉ vào Hàn Nghệ nói: "Ngươi cả vú lấp miệng em. Đây là đang thảo luận chuyện ngươi tự ý mở chợ, lén giao dịch. Ngươi nhắc tới quốc lực cường thịnh làm gì?"
Hàn Nghệ cười ha hả nói: "Về ta tự ý khai trương tụ tập, lúc nãy ta đã giải thích qua. Hiện giờ ta lấy chức trách của giám sát ngự sử. Tố cáo bộ hộ các người không làm được gì, làm cho triều đình mất mặt. Hai chợ lớn như vậy nằm trong quản lý của các người, vậy mà không chịu nổi một đòn. Còn không biết xấu hổ mà tố cáo ta. Nói đến da mặt, ta đúng là không bằng các người."
Nói tới đây, hắn thở dài, nói: "Thật không biết là tài chính của Đại Đường ta gay go tới mức độ nào nữa."
"Ngươi... ngươi."
Đới Kế bị Hàn Nghệ làm cho tức giận thiếu chút thì cắn vào lưỡi.
Giết ta? Hàn Nghệ gia gia ngươi điện giật không chết, ngươi có thể giết ta sao? Đúng là không biết tự lượng sức. Hàn Nghệ cười nhạt trong lòng. Nếu mà không phải nhìn thấy đối phương cao tuổi, sợ ông ta tức chết, thì hắn đã thừa thắng xông lên rồi. Nhưng chuyện này không thể bỏ qua như thế được. Hàn Nghệ dự định ông ta bình tĩnh lại mới tính sổ một thể. Dù sao thì cũng tới nước này, không muốn tiếp tục cũng khó.