Mục lục
Một Đêm Mê Loạn: Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Phi Đoạt, cậu không phải người như vậy nha, cậu không bao giờ để nhận định của người khác vào mắt. Dù có ai kêu cậu là ông nôi, ông ngoại, chân mày câu cũng không thèm động. Tại sao cô gái nhỏ này chỉ kêu cậu một tiếng chú, cậu ngược lại để ý?"

Ngón tay thon dài của Hoắc Phi Đoạt lắc lắc ly rượu, rũ mắt, "Tôi mới hai mươi sáu tuổi, chẳng lẽ nhìn già như vậy sao?"

Cô gái nhỏ kia cứ khăng khăng gọi hắn là chú, thật đáng giận.

Nghĩ đến dáng vẻ lúc nói chuyện của Ngũ Y Y, Hoắc Phi Đoạt cầm ly rượu lên, một hớp uống cạn.

Tiêu Lạc tao nhã lịch sự cười nhạt, "Phi Đoạt, cậu để ý không phải chỉ là cách xưng hô đúng không, mà là cảm nhận của cô gái kia về cậu."

Hoắc Phi Đoạt không trả lời, lông mày nhíu chặt, lại uống cạn một ly rượu.

Tính cách Hoắc Phi Đoạt trước giờ vốn lạnh lùng, không giống Tiêu Lạc vừa lễ độ lại dịu dàng, Hoắc Phi Đoạt chưa bao giờ bố thí cho người khác một nụ cười, anh cực kỳ ít cười, sự lạnh lùng hà khắc tỏa ra từ trong xương.

Tiêu Lạc liếc Hoắc Phi Đoạt một cái, chủ động chuyển đề tài, "Hôn lễ chị họ tôi cậu có đi không?"

"Ngày nào?"

"Thứ sáu tuần sau. Tôi không phải đã sớm nói với cậu rồi sao? Cậu dĩ nhiên không nhớ?

"Được, tôi sẽ tranh thủ."

Hoắc Phi Đoạt cầm phi tiêu trên bàn, bất ngờ xoay người ném mạnh.

Vút! Phịch, phi tiêu vững vàng cắm ngay hồng tâm.

Tiêu Lạc nhướng mày, cũng cầm lấy một cái phi tiêu, phóng đi.

Vút!

Phi tiêu cắm sát cạnh chiếc phi tiêu Hoắc Phi Đoạt vừa mới ném, có thể coi như trúng hồng tâm.

Tiêu Lạc giễu cợt, "Nhìn xem, nếu không phải cậu chiếm hồng tâm, tôi cũng không bị dồn ép ra ngoài.

"Chưa chắc."

Hoắc Phi Đoạt đơn giản nói hai chữ, giống như đùa giỡn, vèo vèo vèo phóng liên tuc ba phi tiêu.

A Trung ngồi ở xa, không nhịn được bật ngón cái lên.

Ba chiếc phi tiêu phía sau Hoắc Phi Đoạt , tất cả đều trúng hồng tâm, bốn phi tiêu san sát nằm cạnh nhau.

Tiêu Lạc không thể không vỗ tay thán phục, "Phi Đoạt, cậu luôn mạnh như vậy."

......

Không có xe leo núi, Ngũ Y Y bất đắc dĩ ngồi xe taxi trở về.

Ai, thật xui xẻo. chiếc xe leo núi kia là cô phải mất cả mùa hè làm ở quán cà phê mới mua được, cũng vì cô mua xe leo núi, Hàn Giang Đình cũng bắt chước mua một chiếc.

Mà giờ, chiếc xe của Hàn Giang Đình vẫn còn mới tinh, mà xe của cô..... lại bị cô chủ nhỏ vứt bỏ trên đường.

Kít! Xe taxi đột nhiên dừng lại, làm Ngũ Y Y giật mình.

"Bác tài, sao vậy? Tại sao đột nhiên lại dừng xe?"

Ngũ Y Y xoa trán buồn bực hỏi tài xế.

Cô mơ mơ màng màng, bởi vì thắng gấp, trán cô đập vào ghế trước. Thật TM đau! (TM: mẹ nó)

Hôm nay sao lại xui xẻo như vậy a?

"Ai nha, cô gái, ta không thể chở cô, bình nước trong xe hình như bị cạn, nổ máy là lại có vấn đề! Cô xuống xe đi, tôi không lấy tiền của cô, tôi phải gọi xe kéo, thật không nổ máy được."

"A? Không phải chứ? Ngũ Y Y trợn tròn mắt khó tin được, "Dừng ở đây, chú nói tôi phải làm sao đây?"

Tài xế lau mồ hôi, đã muốn xuống xe, "Thật ngại quá a cô gái, tôi cũng không có cách nha, nếu không may xe có thể cháy máy."

Bốc cháy? Cắt, xe có thể dễ bốc cháy như vậy sao? Quá dọa người a!

Ngũ Y Y bĩu môi, không tình nguyện xuống xe, đứng trên đường ngoại ô vắng vẻ, thở dài thật mạnh.

"Thật xui xẻo!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK