Tiêu Lạc không lên tiếng, chỉ cúi thấp đầu.
“Anh cho tôi cảm giác giống như mẹ tôi, mỗi lần tôi bị thương tổn, đều muốn mượn nơi dựa dẫm, anh hiểu chưa? Anh đối với tôi, chỉ là như vậy mà thôi.”
Ngũ Y Y phải nói cho Tiêu Lạc biết tình cảm lúc trước của cô thuộc dạng gì.
Đây vốn chẳng phải là tình yêu, thậm chí lúc trước cô cũng ngộ nhận cảm giác này là thích, là yêu.
Nhưng mà sau khi trải qua nhiều kinh nghiệm, sau khi mất đi trí nhớ rồi khôi phục trí nhớ. Ngũ Y Y mới phát hiện ra, thì ra những điều này là do ảo giác. Cô vốn không yêu Tiêu Lạc.
“Y Y, chuyện này không phải sự thật, đúng không? Em đang nói bậy?”
Hốc mắt Tiêu Lạc đỏ lên, Ngũ Y Y mượn ánh đèn yếu ớt nhìn về phía mặt anh ta.
“Tôi không có gạt anh, Tiêu Lạc. Tôi rất cảm ơn anh, cảm ơn anh đã mang đến cho tôi cảm giác yên tâm, nhưng tôi hy vọng anh đừng vì chuyện tình cảm không có kết quả mà trở nên.... .......”
Ngũ Y Y bị Tiêu Lạc ngắt lời.
“Trở nên thế nào? Em muốn nói anh điên rồi thật không? Ha ha, Y Y, bây giờ em yêu Hoắc Phi Đoạt có đúng không? Yêu anh ta nên muốn ruồng bỏ anh sao? Thì nói với anh đây không phải là tình yêu. Sao em có thể đối xử với anh vô tình như thế, vì em, anh gần như đã làm tất cả, em hiểu không?”
Tiêu Lạc run giọng nói, ánh mắt bi thương khiến Ngũ Y Y không dám nhìn thẳng.
“Vì em, anh từ bỏ tất cả. Tại sao em lại không thể chứ? Tại sao?”
Tiêu Lạc như đang hỏi Y Y, càng giống như đang hỏi lòng mình.
“Tiêu Lạc, anh không phải là bộ dạng này.”
Y Y cũng rất đau lòng, cô không muốn sự việc trở nên như thế.
Nói thật, đối với Tiêu Lạc, cho đến bây giờ cô chưa từng có bất kỳ cảm xúc xấu.
Không có chán ghét, không có hận.
Ngược lại bây giờ có, cũng chỉ là cảm ơn.
Cảm ơn anh ta đã bỏ nhiều như thế, tuy những thứ này cô đều không muốn, nhưng Tiêu Lạc làm, cô không thể không ngoảnh mặt làm ngơ.
"Y Y, anh yêu em như thế, sao em không yêu anh? tình cảm giữa chúng ta, sao có thể không phải là tình yêu mà chỉ là tình thân?"
"Tiêu Lạc, tôi càng hy vọng anh có thể trở thành anh trai của tôi, bảo vệ, che chở cho tôi, mà không giống như bây giờ, tra tấn bản thân anh, cũng tra tấn tôi."
"Y Y, Y Y, không phải vậy đâu, em đang nói bậy, em đang gạt anh, em yêu anh, em yêu anh!"
Tiêu Lạc chợt kích động xông về phía Ngũ Y Y.
"Tiêu Lạc, anh bình tĩnh một chút, anh buông tôi ra!"
Ngũ Y Y giãy dụa, lại phát hiện cô hoàn toàn không có cách nào ngăn cản người đàn ông như nổi điên kia.
"Ầm" một tiếng, cánh cửa sắt được mở ra.
Một người đàn ông mặc âu phục màu đen nằm trên mặt đất, vì đau đớn mà nhăn nhó.
"keng" dưới không gian khổng lồ như có vô số ánh đèn chiếu vào, trong chớp mắt sáng bừng lên.
Một người đàn ông cao lớn đứng trước cửa, bỗng nhiên khựng lại, sau đó bước hai bước đến bên cạnh Ngũ Y Y và Tiêu Lạc.
"A!"
Tiêu Lạc bị đau hét lên một tiếng, ngẩng đầu nhìn người đàn ông bất thình lình kia.
"Hoắc Phi Đoạt!" Tiêu Lạc nhìn gương mặt đó, gọi tên mà anh ta không muốn nói ra.
"Tiêu Lạc, tôi đã cho cậu cơ hội. Cậu vốn không có tư cách tranh giành với tôi, cậu vẫn chưa hiểu sao?"