Mục lục
Một Đêm Mê Loạn: Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Các chị nhìn kìa, đó là Hàn Giang Đình a!"

Chị cả, chị ba nhìn theo hướng ngón tay Ngũ Nhân Tâm ra ngoài, quả nhiên, một chiếc Ferarri màu bạc dừng trước sân, bước xuống là một chàng trai anh tuấn sang trọng.

Ngũ Nhân Tâm nhận thức được Hàn Giang Đính là tới đón Ngũ Y Y, lập tức cắn chặt môi, dùng sức kéo căng khăn ăn trong tay.

Tại sao Hàn Giang Đình lại đối tốt với đồ đê tiện Ngũ Y Y như vậy! ! !

"Này ~~~ em gái dễ thương xinh đẹp ~~~ tối qua ngủ có ngon không? Có nằm mơ thấy anh hay không?" Hàn Giang Đình dựa người vào xe, một tay đút vào túi quần, một tay hướng Ngũ Y Y vẫy.

Ngũ Y Y run rẩy nhếch môi, một đầy đầy vạch đen.

Cái đồ Hàn Giang Đình thúi, lúc nào cũng thích khoe khoang, học theo phim truyền hình Hồng Kông diễn xuất.

"Mơ cái đầu cậu đó! Nằm mơ thấy đầu heo còn tốt hơn nằm mơ thấy cậu."

Ngũ Y Y không chừa chút mặt mũi đem cặp ném cho Hàn Giang Đình, cực kỳ tức giận đi về phía xe hơi.

"Nói dễ nghe chút sẽ chết người sao, tiểu tử thúi! Có biết đàn ông là cần phải được dụ dỗ hay không?" Hàn Giang Đình đem cặp ném vào trong xe, bước nhanh mở cửa xe cho Ngũ Y Y, nhân tiện xoa xoa tóc Ngũ Y Y, đồng thời xoay người, hướng ba chị em trong cửa sổ sát đất nhe răng cười, phất tay.

Cái vẻ mặt này, động tác này, trực tiếp đem Ngũ Nhân tâm giết chết trong chớp mắt, gương mặt cô ta đỏ bừng, hô hấp rối loạn.

Hàn Giang Đình lên xe, nhìn Ngũ Y Y một cái, thở dài, "Người anh em, hôm qua mình không phải đã nói cậu tốt nhất nên mặc váy sao? Mình đã nói với mấy người bạn của mình, giới thiệu cho bọn họ hoa khôi của trường."

"Cắt, mình là đồ cổ sao, cần cậu mang đi khắp nơi triển lãm? Đừng có mơ lợi dụng mình tạo động lực để kéo người khác vào nhóm của cậu!"

Hàn Giang Đình với ngón tay chỉ chỉ lên trán Ngũ Y Y, nổi khùng, "Nhỏ mọn!"

Hàn Giang Đình lái xe đi, Ngũ Nhân Tâm cảm thấy hình như trái tim của cô ta cũng bị mang đi mất, không biết tại sao cô ta cảm thấy rất đau buồn, cô thậm chí nghĩ, tại sao cái đồ để tiện Ngũ Y Y kia không nhanh chết đi?

Cô ta chết, Hàn Giang Đình chính là của Ngũ Nhân Tâm cô.

Thình thịch! Ngũ Nhân Tâm hung hăng đập bàn, "Thật muốn tìm sát thủ giết chết Ngũ Y Y!"

Ngũ Nhân Lệ lộ ra vẻ mặt hoảng sợ.

Ngũ Nhân Ái cười lạnh nói, "Không cần lo lắng, lập tức sẽ có người dọn dẹp cô ta. Hừ, một đứa con gái riêng, muốn cùng chúng ta phân chia tài sản, không cần chúng ta ra tay, cũng sẽ có người trừ bỏ cô ta."

Ngũ Nhân Lệ tò mò nhìn chị cả, "Chị cả, người chị cói là ai?"

Ngũ Nhân Ái nở nụ cười, "Chuyện về Tiêu Mai..... Chị thấy ba ba cơ bản không dám nói với Ngũ Y Y...... Thứ bày có trò hay để xem rồi."

***

Hàn Giang ĐÌnh dừng xe trước một nhà hàng cao cấp, lôi kéo Ngũ Y Y chuẩn bị đi vào. Nhưng không ngờ, bị hai người đàn ông mặc vest đen trước cửa ngăn lại, "Hôm nay không mở cửa, hai người đi chỗ khác đi."

"Cái gì? không mở cửa? Cửa không có treo biển nghỉ buôn bán a!"

Hàn Giang Đình ngửa đầu nhìn cửa sổ kính bên ngoài nhà hàng.

Ngũ Y Y kéo kéo áo Hàn Giang Đình, không để ý nói,"Đã nói đừng đến những chỗ như thế này ăn mà, không phải chỉ là bữa sáng sao, ăn chỗ nào không được? Mấy quán nhỏ trước trường đại học chúng ta cũng rất ngon mà, đi thôi."

Lúc này, tai nghe của người mặc áo đen vang lên, một người áo đen lắng tai nghe, thấp giọng trả lời, "Rõ."

Quay lại nhìn Hàn Giang Đình và Ngũ Y Y tươi cười, "Hai vị, có thể đi vào dùng cơm. Xin mời."

"Ừ?" Mặt Hàn Giang Đình buồn bực.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK