Mục lục
Một Đêm Mê Loạn: Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô ta không tin vào ánh mắt của mình!

Không thể nào! Anh Phi Đoạt sao có thể dây dưa cùng Ngũ Y Y chứ? Nhất định là cô ta nhìn nhầm rồi! Phúc Hi kêu lên rồi trốn tránh xoay người, không muốn nhìn lại.

Hoắc Phi Đoạt xoay người lại, dựa vào thành giường nhìn Phúc Hi đang run lẩy bẩy, lạnh lùng nói: “A, em đến rồi sao, Phúc Hi.”

“Em không nhìn thấy gì hết! Em không nhìn thấy gì hết!” Phúc Hi kêu lên thất thanh, ra sức lắc đầu!

“Thấy thì cũng rất bình thường, Y Y đã sớm là người của anh rồi, chẳng lẽ em không biết chuyện này ư?” Hoắc Phi Đoạt thương yêu vuốt ve mái tóc của Ngũ Y Y.

Phúc Hi chợt xoay người, nước mắt lưng tròng nhìn chằm chằm Hoắc Phi Đoạt, “Tại sao lại như vậy? Anh Phi Đoạt, tại sao anh lại làm thế? Chẳng lẽ anh nhất định phải khiến lòng em tan nát mới được sao? Anh cố ý gọi em qua chính là vì muốn kích thích em phải không? Anh à, anh có biết anh đối xử với em như vậy là rất tàn nhẫn không?” Nước mắt cô ta lăn xuống như mưa.

Ngũ Y Y vẫn đang ngủ như heo, dù sao cũng mệt muốn chết.

Hoắc Phi Đoạt cười nhạt, nhưng ánh mắt rất lạnh lùng, “Tàn nhẫn sao? Anh không thấy. Anh chỉ thấy người tàn nhẫn là em thôi.”

“Cái gì? Em tàn nhẫn? Em đối với anh thế nào, chẳng lẽ anh không cảm nhận được sao? Phúc Hi em từ nhỏ đã yêu anh Phi Đoạt rồi, yêu anh, em bỏ qua rất nhiều thứ mình thích, từ nhỏ em đã coi anh là nhất, chỉ cần là chuyện anh không vui, ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ! Anh đối xử với người yêu anh như vậy mới gọi là tàn nhẫn!”

“Anh không yêu em nên tất cả cố gắng của em đều không hiệu quả.” Hoắc Phi Đoạt chau mày, trong mắt thoáng qua sự tàn nhẫn, “Không phải em nói mình mang thai con của anh sao? Thật à?”

Rầm!

Thân thể Phúc Hi run lên, cô ta trợn to mắt, sợ hãi lui về phía sau. “Em… Em không có……”

“Không? Không phải em chạy đến trước mặt Y Y làm bộ nói rằng em mang thai con của anh sao? Cô bé này còn tưởng thật, giận dỗi muốn chia tay với anh đấy. Phúc Hi, em một thân một mình sao có thể mang thai con của anh? Em sao có thể hoàn thành chuyện khó khăn vậy được?”

Phúc Hi sợ hãi lui lại, cơ thể không ngừng run lên. Anh Phi Đoạt lúc này thật kinh khủng!

“Em… Em chưa từng nói vậy… Không phải em…”.

Hoắc Phi Đoạt cười lạnh, châm thuốc lá, nhẹ nhàng hít một hơi, “Còn nhớ những lời anh nói không? Nếu em còn dám nơi hươu nói vượn trước mặt Ngũ Y Y, anh sẽ làm gì?”

“A! Anh Phi Đoạt, đừng, không phải em! Em đảm bảo là em chưa từng nói như thế! Không phải em!” Phúc Hi sợ hãi đến hoảng hốt.

Hoắc Phi Đoạt thâm trầm nâng mắt nhìn cô ta: “Anh sẽ để em lập gia đình ngay lập tức, để em cút ra khỏi Trung Quốc!”

“A! Em không muốn! Em không muốn lập gia đình! Em xin anh, anh Phi Đoạt, đừng để em lập gia đình, em không muốn!”

“Anh trước giờ đều nói được làm được.”

“Khụ khụ khụ……” Người nào đó đang ngủ thì bị sặc khói, thân thể trắng như tuyết lăn lộn mấy cái, cánh tay nhỏ mềm mại vươn ra, xoa xoa chóp mũi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK