Mục lục
Một Đêm Mê Loạn: Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

A Trung khiếp sợ nhìn Hoắc Phi Đoạt, lúc này mới chú ý tới, sắc mặt của Hoắc lão đại vô cùng tái nhợt, không chút huyết sắc, trong mắt cũng đầy vẻ mệt mỏi.

Hoắc Phi Đoạt khẽ lắc đầu: "Không sao, chỉ là truyền nội lực cho Y Y nên hơi mệt thôi."

A Trung thầm sợ hãi. Người luyện võ tối kỵ nhất chính là đánh mất nội lực của mình. Nội lực là hộ thể của bọn họ, tại sao có thể dễ dàng lãng phí?

Lão đại đã truyền bao nhiêu nội lực mà mệt mỏi đến thế?

Mũi A Trung cay xè, thiếu chút nữa thì khóc lên. Cậu ta đỡ lấy Hoắc Phi Đoạt, phát hiện hắn không còn chút sức lực thì càng thêm lo lắng.

Cố Tại Viễn nghe thấy tiếng đi vào "Sao đây? Còn phải nhờ người khác giúp đỡ sao? Tại sao thế? Một con nhóc đi cấp cứu đã khiến anh sợ đến vậy rồi sao? Em nói rồi, con nhỏ đó không sao đâu, cô ấy chịu khổ rất tốt mà, sao có thể chết dễ dàng như vậy nữa?"

A Trung quát lớn: "Cậu đừng nói nhảm! Mau tới đây đỡ lão đại! Lão đại hao tổn rất nhiều nội lực!"

"À? Chuyện ngu như vậy anh cũng làm? Nếu anh xảy ra chuyện gì thì ai sẽ cứu anh?" Cố Tại Viễn cũng rất đau lòng cho Hoắc Phi Đoạt, tiến tới đỡ hắn.

Hai người A Trung và Cố Tại Viễn cùng đỡ Hoắc Phi Đoạt ra ngoài.

Tiêu Lạc nhìn cơ thể Ngũ Nhân Ái một cái, ngừng hai giây rồi rút tay cô ta ra: "Nhân Ái, cô đừng hèn mọn như vậy."

Rầm!

Cả người Ngũ Nhân Ái cứng đờ, cả thân thể không nhịn được run rẩy.

Hèn mọn? Tiêu Lạc lại dùng từ này để hình dung cô ta? Cô ta chủ động đến gần hắn như vậy, lại bị nói là hèn mọn?

Tiêu Lạc lạnh lùng nhìn cô ta, tâm tình không hề biến hóa, nói tiếp: "Mau về phòng đi, đừng để bị cảm lạnh." Tiêu Lạc cầm điện thoại di động lên, tùy tiện đọc tin tức.

Ngũ Nhân Ái cắn môi, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống, hít sâu mấy hơi, cô ta đột nhiên đoạt lấy điện thoại di động của Tiêu Lạc, dọa hắn giật mình.

"Nhân Ái, cô làm cái gì thế? Trả điện thoại cho tôi!"

"Không trả! Anh thà nhìn cái điện thoại này cũng không muốn em ư? Em xấu đến nỗi anh nhìn liền không vui sao? Lạc, tại sao anh lại đối xử với em như vậy? Chẳng lẽ em không phải vị hôn thê của anh ư?" Ngũ Nhân Ái bi phẫn nói xong, nước mắt ào ào rơi xuống.

Tiêu Lạc thở dài một tiếng, vuốt vuốt sống mũi: "Nhân Ái, đừng quậy, cô không phải là đứa trẻ."

"Em không quậy! Tiêu Lạc, anh đồng ý đính hôn với em cũng chính là đồng ý kết hôn với em! Nếu chúng ta đã đính hôn thì nên có tiếp xúc thân thể, em làm như vậy không phải hèn mọn mà là nghĩa vụ! Đây không chỉ là nghĩa vụ của em mà còn là nghĩa vụ của anh! Bây giờ em yêu cầu anh thực hiện nghĩa vụ của vị hôn phu với em! Đến đây đi!" Ngũ Nhân Ái trợn to đôi mắt đẫm lệ, đau lòng nhìn chằm chằm Tiêu Lạc.

Tiêu Lạc lạnh lùng nhìn Ngũ Nhân Ái, ứng phó nói, "Hôm nay tôi rất mệt. . . . . ."

"Vậy còn ngày mai? Ngày mai anh có mệt không?"

"Ngày mai có khi cũng rất mệt."

"Có phải lúc nào anh cũng muốn kêu mệt không?"

Tiêu Lạc tức giận, nheo mắt lại, không vui nói: "Nhân Ái, cô đừng cố tình gây sự! Phụ nữ tại sao có thể chạy theo đàn ông nói muốn như vậy? Truyền đi không sợ bị người ta chê cười à? Hôm nay tôi quả thật rất mệt, không muốn làm tình! Cô thông cảm một chút có được không? Đợi hôm nào tôi hăng hái một chút, tôi sẽ đến tìm cô. Dù sao cô đuổi theo tôi muốn chuyện đó cũng không được hay cho lắm! Được rồi, tôi không muốn nói nữa, cô ra ngoài đi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK