“Gọi to lên cô bé.” Hoắc Phi Đoạt thích thú hít vào một hơi, ngừng lại một giây, cắn răng, bắt đầu tiến vào mạnh mẽ hơn.
Ngũ Y Y cười đến run rẩy cả người, kêu lên.
Chiếc xe hơi dài sang trọng chạy đến sân bay tư nhân thì dừng lại.
A Trung từ trên xe khác bước xuống, mở cửa xe ra.
Ách!
Lại mở không ra!
A Trung mở to hai mắt, nhìn người anh em đứng bên cạnh: “Làm sao mở không ra?”
Một tên đàn em gãi đầu trả lời: “Có lẽ lão đại đã khóa bên trong.”
Bốp! A Trung đánh vào đầu cậu ta: “Cậu nghĩ rằng tôi và cậu đều ngốc sao, chẳng lẽ tôi lại không biết lão đại đã khóa trong! Tôi nói là, tại sao lão đại phải khóa bên trong?”
Tên đàn em ôm đầu lắc lắc, ủy khuất nói: “Ai có thể biết được chứ?”
A Trung nâng cằm, bắt đầu suy nghĩ.
Lão tai dán chặt vào cửa xe, cũng không nghe được bất kỳ âm thanh gì.
Chết tiệt, chiếc xe này được làm từ xử lý chống đạn, chống rung, quá cách âm rồi!
Nhưng mà.......
A Trung cẩn thận phát hiện....... Chiếc xe nặng hơn xe ngựa này, dường như đang rung động.......
“Ha ha ha, tôi hiểu rồi! ha ha ha!”
Rốt cuộc A Trung cũng suy nghĩ ra được chuyện này,
“Hiểu cái gì? Anh Trung?” Tên đàn em đến gần, vẻ mặt cười cười hỏi.
A Trung trừng mắt: “Tự mình suy nghĩ! Ngu ngốc!”
“hu hu hu.......”
Tên đàn em bĩu môi đứng chờ phía sau.
Một lúc lâu sau, cửa xe tự động mở ra.
A Trung đang cười xấu xa lập tức thu hồi nụ cười lại, vẻ mặt nghiêm nghị, đứng nghiêm.
Hoắc Phi Đoạt ôm Ngũ Y Y xuống xe, nhưng cả người Ngũ Y Y quấn trong tấm thảm lớn, hoàn toàn không nhìn thấy một cọng lông của Ngũ Y Y.
“Chuẩn bị cất cánh.”
Hoắc Phi Đoạt vẻ mặt lạnh lùng ôm Ngũ Y Y xuống xe, bước lên máy bay.
“Dạ!”
A Trung thầm bĩu môi.
Lão đại thật thích làm chuyện đặc sắc, trên xe đã nhịn không nổi.
Cố Tại Viễn đứng trong phòng chỉ huy, nhịn không được mắng một tiếng.
“Con chó! Cái tên Tiêu Lạc này quả thật nham hiểm! Cậu ta lại có xe trang bị vũ khí đến! Cậu ta đều có lòng suy nghĩ cứu chị cậu ta!”
“Cố thiếu, lão đại bảo chúng ta xử lý Tiêu Lạc, cậu ta trốn trong xe, làm sao chúng ta động vào cậu ta được?”
Cố Tại Viễn tức giận nghiến răng: “Quản khỉ gió này, lấy ra tất cả vũ khí hạng nặng, nhắm vào phía chiếc xe của cậu ta, tôi không tin tên tiểu tử Tiêu Lạc này không chết!”
“Dạ!”
Xe trang bị vũ khí hạng nặng được lái đến giữa cầu, Tiêu Lạc bị treo ở giữa cầu đang thở thoi thóp.
Cố Tại Viễn ra lệnh một tiếng, bên đây cầu bắt đầu tấn công về phía chiếc xe trang bị vũ khí hạng nặng của Tiêu Lạc.
Ầm ầm ầm, đạn pháo không dứt bên tai.
Cạch cạch cạch viên đạn rất dày đặc.
Đột nhiên dây thừng trói Tiêu Mai bị đứt!
Tiêu Mai như một tảng đá nhanh chóng bị rơi xuống.
Bên dưới là nước sông! Dòng sông rất sâu!
“A? Ai cho các người thả Tiêu Mai?”
Cố Tại Viễn dùng ống nhòm nhìn thấy rồi rống to.
“Báo cáo Cố Thiếu! Không phải chúng tôi thả cô ta, là dây thừng bị phi đao chặt đứt!”
“Hả?”
Cố Tại Viễn nhanh chóng nhìn lại, đúng là dây thừng bị chặt đứt.
Anh ta suy nghĩ hai giây, nhanh chóng nhìn xuống dưới, trên dòng sông có một chiếc thuyền đang vớt Tiêu Mai lên, sau đó một tàu ngầm nhanh chóng giúp đỡ chiếc thuyền.
Tàu ngầm!
Má nó! Tiêu Lạc thật sự rất gian xảo!
Cậu ta lại điều một chiếc tàu ngầm đến đây!
Cố Tại Viễn nhìn thấy Tiêu Lạc tiếp được Tiêu Mai ướt sũng trên chiếc tàu ngầm, sau đó tàu ngầm lặn xuống dưới nước.