Mục lục
Một Đêm Mê Loạn: Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đột nhiên lại nhớ đến mẹ.

Mẹ cũng nhìn cô dịu dàng như vậy, cho cô uống sữa tươi, cũng vô cùng thân thiết lau khóe miệng cho cô.

Tại sao, từ trên người Tiêu Lạc, cô luôn cảm giác được hương vị của mẹ?

Đột nhiên Ngũ Y Y rất muốn khóc.

Tiêu Lạc sờ sờ đầu Ngũ Y Y, nhẹ nhàng nói, "Về sau gặp chuyện gì khó khăn, có thể tìm tôi, tôi sẽ giúp cô hết mình. Không cần cái gì cũng giấu trong lòng, phải học nói ra. Được rồi, cô ngủ sớm một chút, ngày mai gặp."

Tiêu Lạc vừa muốn đóng cửa, Ngũ Y Y đột nhiên giương mắt nhìn Tiêu Lạc, nói, "Tiêu Lạc?"

"Ừm?" Tiêu Lạc dựa vào cửa nhìn Ngũ Y Y.

"Anh...... Vì sao lại tốt với tôi như vậy?"

Tiêu Lạc tim đập loạn, nở nụ cười, "Chúng ta đều là người một nhà, không phải sao?"

Nói xong, Tiêu Lạc đóng cửa lại, đi xuống.

Ngũ Y Y ngẩn ngơ.

Người một nhà?

Tiêu Lạc đối với cô tốt như vậy, hay là vì chị gái của anh, giúp chị lôi kéo đồng minh trong nhà.

Mình thật là ngu, vậy mà chỉ vì ánh mắt dịu dàng của anh ta, suy nghĩ miên man.

Ngũ Y Y nằm lên giường, lấy chăn bao chặt bản thân.

Cô không muốn thừa nhận, cô đang cô đơn sợ hãi, cô sợ mình không có người thân.

Mặc dù cô rất hận Ngũ Phong Tập, cô vẫn tha thứ cho ông ta hết lần này đến lần khác.

Dù sao, đó là người thân của cô.

Vừa mới mơ màng, điện thoại di động liền kêu lên.

Hừ, là tên khốn nào vậy, bây giờ mà còn gọi điện thoại, quên đi tắt điện thoại ngủ tiếp.

Không cần phải nói, người có thể có ý tưởng làm phiền cô lúc này, trừ bỏ tên Hàn Giang Đình chết tiệc thì còn ai vào đây!

Ngũ Y Y nhắm mắt mò điện thoại, nhận cuộc gọi, một chuỗi tiếng rống không ngừng tuôn ra, "Mẹ nó cái đồ chết tiệt nhà ngươi, có phải muốn ngày mai mình nhổ sạch tóc của cậu hay không, giờ này còn gọi điện thoại, bà đây đã ngủ rồi, làm phiền mình đang hôn anh đẹp trai trong mơ, cậu chết chắc rồi biết không hả? Có việc gì? Có rắm mau thả! Nếu không thì chờ ngày mai mình trừng phạt cậu!"

Bên kia một hồi yên tĩnh.

Ngũ Y Y nhắm mắt thiếu chút nữa lại ngủ.

Đột nhiên, một giọng nói trầm thấp lôi cuốn chui vào tai cô, "Anh đẹp trai nào vậy?"

Xoẹt! Ngũ Y Y giật mình mở mắt!

Không phải giọng nói của Hàn Giang Đình!

"Anh, anh là ai?"

Bên kia không trả lời, ngược lại tiếp tục hỏi cô, "Em mơ hôn môi với anh đẹp trai nào hả?"

Dường như có chút chua.

"Anh là ai a? Đầu óc không động kinh gọi nhầm hả? Tôi hôn ai anh quản được sao? Có biết làm phiền người khác lúc ngủ là một chuyện vô cùng thiếu đạo đức hay không? Anh có học đạo đức ở trường hay không thế?"

Nửa đêm còn gọi điện làm phiền người khác, đi chết đi!

Cả nhà đều đáng chết!

Ngũ Y Y lại nhắm mắt lại, chuẩn bị ngắt điện thoại ngủ tiếp, lại nghe bên kia nói mấy chữ, "Anh là Hoắc Phi Đoạt."

"..........." Ngũ Y Y dừng lại ba giây, lần nữa hung hăng mở lớn mắt, hổn hển ngồi dậy, lắp bắp nói, "Anh, anh, anh nói anh là ai?"

"Hoắc Phi Đoạt."

Đồng tử Ngũ Y Y từ từ mở lớn.

Không phải nhầm chứ? Thật sự là cỗ máy giết người, chú Hoắc?

"Chú, chú, chú Hoắc? Chú, chú xác định chú là chú Hoắc?"

Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Hoắc Phi Đoạt như đang khe khẽ cười, "Muốn anh chứng minh anh là anh như thế nào?"

Không cần chứng minh, Ngũ Y Y đã nhận ra giọng nói của Hoắc Phi Đoạt, tai cô nhận giọng nói rất nhạy. Giọng nói của chú Hoắc chính là độc đáo lôi cuốn dễ nghe như vậy, là anh không sai.

"Chú Hoắc, sao chú lại biết số di động của tôi?"

Nếu là cái tên xấu xa Hàn Giang Đình dám bán đứng cô, chờ xem, cô sẽ đem ảnh chụp trước đây cậu ta không mặc quần tung lên mạng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK