Mục lục
Một Đêm Mê Loạn: Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Âu Dương Chấn Đình đứng dậy, uống một hơi cạn sạch rượu trong ly, rượu này có nghĩ thỏa thuận giữa ông ta và Tiêu Lạc đã thành công.

Tiêu Lạc rất hài lòng, Âu Dương Chấn Đình xoay người rời đi.

Tiêu Lạc biết, nếu anh ta không nói thẳng với lão hồ ly kia.

Nói không chừng ông ta sẽ lợi dụng bắt cóc Y Y đưa đến đến tập đoàn Đế Quốc của Hoắc Phi Đoạt.

Cho dù thế nào, anh ta tuyệt đối sẽ không để Y Y rơi vào nguy hiểm.

Nghĩ đến đây, trong đầu ông ta xuất hiện bóng dáng của một cô gái, người đó là Nguyễn Lâm Tịch.

Không biết bây giờ cô vẫn còn chấp nhận không?

Tiêu Lạc nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ này, bây giờ cô ấy chỉ là cấp dưới, nghe theo lệnh của mình mà làm việc, tại sao phải nghĩ đến cô ấy!

Không biết bây giờ Y Y đã khôi phục trí nhớ chưa?

Tuy cô đã mất trí, cô có thể sẽ rất đau khổ. Nhưng Tiêu Lạc lại không cảm thấy mình làm sai, bởi vì đối với anh ta, chỉ cần có thể tìm được Ngũ Y Y, cho dù làm cách nào cũng không thể bị chỉ trích.

Mấy hôm nay Cố Tại Viễn liên tục bị mất ngủ, làm cho anh ta sắp phát điên lên.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh là Cố đại thiếu gia, trước giờ vẫn ăn ngủ rất tốt. Đột nhiên lại bị như vậy, làm anh ta còn tưởng rằng mình bị bệnh nan ý.

Cố Tại Viễn nằm trên giường cảm thấy mình nằm sắp thối rửa rồi.

Đứng lên xuống lầu một vận động một chút.

Nhưng vừa mở cửa, chợt nghe hai thuộc hạ đang nói chuyện dưới lầu.

Anh ta vốn không để ý đế chủ đề bàn tán của thuộc hạ.

Nhưng một cái tên khác làm cả người anh ta co rút lại một chút "Thẩm Mặc Nhiên."

"Ôi, Cô gái Thẩm Mặc Nhiên kia trông rất đẹp."

"Đúng vậy, nếu không tại sao thiếu gia của chúng ta lại nhìn trúng cô ta chứ."

"Mới hai ngày Cố thiếu không gặp người ta đã buồn bã ỉu xìu, không chừng muốn cô ta rồi mà vẫn không thừa nhận."

Hai người đang trò chuyện hăng say, hoàn toàn không để ý đến Cố Tại Viễn đứng phía sau đã mặt mày xanh lét.

Cố Tại Viễn không giống trước kia, lập tức lao ra giết chết hai tên thuộc hạ. Mà lại trở về phòng, đặt mông ngồi lên giường.

Chẳng lẽ vừa rồi bị hai người đó nói đúng sao?

Hai ngày nay mình chán chường đều là vì cô bé câm kia?

Làm sao có thể, cô ấy đã bị mình chơi đùa một lần rồi.

Chơi đùa thì có nghĩa là chấm dứt, mình có thể muốn cô ấy nữa chứ?

Cố Tại Viễn nhắc nhở bản thân đừng tiếp tục suy nghĩ chuyện này.

Nếu như lời nhắc nhở này có ý nghĩa như vậy thì trên thế giới này không có người bệnh tâm thần.

Lời của hai tên thuộc hạ nói không ngừng quanh quẩn bên tai anh ta.

Cố Tại Viễn cảm thấy mình sắp điên rồi.

Suy nghĩ thật lâu, anh ta cảm thấy bây giờ rất hèn nhát.

Vì một cô gái để bản thân trở nên như vậy sao?

Không có khả năng, nhất định là dạo này mệt mỏi quá rồi.

Nếu không, làm thử đi.

Cố Tại Viễn tự nói với bản thân.

Bảo người ta bắt cô đến đây nếu như thấy cô mà mình vui vẻ, chứng minh mình thật sự bị cô bé kia mê hoặc rồi.

Nhưng nếu nhìn thấy cô, anh ta vẫn là bộ dạng này, vậy chứng minh anh ta vẫn còn là Cố Tại Viễn như trước.

Cửa phòng bệnh của cha Thẩm Mặc Nhiên bị mở ra, một người mặc đồ đen ra dấu bảo Thẩm Mặc Nhiên đi ra ngoài.

Cô không hề cảm thấy sợ hãi, người đó không phải đến đòi nợ, mà là thuộc hạ của Cố Tại Viễn đến đưa tiền cho cô.

Nhẹ nhàng đóng cửa lại, Thẩm Mặc Nhiên lấy quyển vở bên người ra, nhanh chóng viết: "Có chuyện gì không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK