Mục lục
Một Đêm Mê Loạn: Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tất cả mọi người đều nghe được tiếng báng súng và tiếng xương bả vai Thạch Ưng gãy vang lên răng rắc.

Hoắc Phi Đoạt không nhìn Thạch Ưng, chỉ nhìn Phúc Hi, cười như không cười nói, "Nhìn thấy không, Phúc Hi, có người thật lòng quan tâm cô đó. Cô có thể tính đến chuyện gả cho Thạch Ưng, gả cho cậu ta chắc chắn cô sẽ hạnh phúc cả đời."

Thạch Ưng thất kinh, cả người run lên bần bật.

Không ngờ Hoắc Phi Đoạt còn có sức quan sát kinh người như vậy! Ngũ Y Y giật mình nhìn qua Thạch Ưng, lại nhìn đến Phúc Hi, chỉ vào hai người kia. Hoắc lão đại có thể đừng ghép đôi loạn như vậy không.

Phúc Hi kìm nén đến độ mặt đỏ bừng, "Không được! Anh muốn bỏ em, tùy ý ném cho người khác chứ gì? Em mặc kệ, em muốn kết hôn với anh! Anh không được ở cùng Ngũ Y Y! Nếu anh cưới Ngũ Y Y, em sẽ tự tử!"

"Được! Vậy cô đi chết đi, tìm chỗ sạch sẽ một chút, chọn chỗ tôi không nhìn thấy mà chết, đừng làm bẩn mắt tôi." Hoắc Phi Đoạt lạnh lùng nói.

"Cái gì!" Phúc Hi không dám tin trợn to mắt, "Anh... Anh, nỡ đối xử tàn nhẫn với em như vậy sao? Anh nên biết, ban đầu, là em cứu anh! Nếu không có em, anh sớm đã chết trong miệng đám sói hoang rồi! Sao anh nỡ đối xử với em như vậy? Còn bảo em đi chết?"

Hoắc Phi Đoạt nghiến răng, giọng nói lạnh lẽo, "Đúng! Ban đầu là cô đã cứu tôi, cho nên tôi mới dễ dàng tha thứ cô cho đến giờ! Mặc dù tôi muốn giết cô mấy ngàn lần rồi, nhưng tôi đều cố nín nhịn!"

"Cái gì! Giết em? Tại sao?" Phúc Hi bị dọa sợ trợn to hai mắt.

Hoắc Phi Đoạt nheo nheo mắt, nhìn chằm chằm Phúc Hi, trong mắt cực kỳ tàn nhẫn, "Đừng cho là đứa trẻ hai tuổi không có trí nhớ! Ban đầu, tại sao ba mẹ tôi lại chết, tôi vẫn nhớ rất rõ! Nếu không phải vì ba cô muốn chiếm hết số tài sản kia, ba mẹ tôi chắc chắn sẽ không chết!"

"Hả?" Phúc hi không dám tin, lắc đầu, "Không, không thể nào! Ba em không phải loại người như vậy! Ba em nuôi dưỡng anh, là ba em cho anh sinh mạng!"

"Từ nhỏ trí nhớ của tôi đã vượt xa người thường, có thể nói, tôi là thần đồng bẩm sinh, chuyện lúc đầu, ta vẫn nhớ như in. Ba cô đã từng muốn giết chết tôi, nhưng vì muốn tìm tài sản nhà tôi nên vẫn nuôi dưỡng tôi, hi vọng tôi nói ra chỗ cất giấu. Vài năm sau, ông ta tìm được chỗ tài sản kia chôn ở hải đảo, để chấm dứt hậu hoạ, ông ta quyết định giết chết tôi, cho nên mới thả hơn mười con sói hoang ra, trùng hợp khi đó cô thấy được, khóc cầu cứu, ba cô mới tha cho tôi. Nói đi nói lại, ba cô chính là kẻ thù giết ba tôi! Đủ lý do để tôi muốn giết cô rồi chứ? Cũng bởi vì cô đã từng đã cứu tôi... nên tôi mới để cô sống, dễ dàng tha thứ cho cô những lúc cô mắc lỗi. Về phần ba cô. . . . . . Tôi nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, cũng nên phát tiết rồi."

"Anh... Anh có ý gì? Anh xử lí ba em thế nào?"

"Âu Dương tiên sinh đã bị tù chung thân rồi, xét công ơn nuôi dưỡng tôi hai mươi năm của ông ta, tôi để lại cho ông một cái mạng già. Tất cả nước Mĩ cũng đều trở thành hang ổ của tôi, nếu bây giờ cô đi, cô cũng chẳng có chỗ về đâu."

"A!" Phúc hi bị sợ đến đứng lên, cả người run rẩy. "Cho nên. . . . . . Anh mới nói với em, anh có thể khiến em lập tức lập gia đình?"

Hoắc Phi Đoạt cười nhạt, "Con gái của kẻ thù giết cha, tôi có nên cho cô ta đến chỗ bốn mùa đều xuân để cô ta bán thịt cả đời không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK