Mục lục
Một Đêm Mê Loạn: Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

hắn nói cái gì?

Dùng miệng … đút cô ăn?

Trời ơi, phương pháp xấu hổ như vậy, mà người này cũng nghĩ ra?

Oa nha nha, quá sắc a!

Hoắc Phi Đoạt nhìn Ngũ Y Y còn đang ngẩn người, mơ hồ cười, “A, tôi hiểu rồi, em đang chờ tôi đút cho em ăn chứ gì. Là tôi chậm hiểu a!”

“A a a! không cần, tôi tự ăn được rồi!”

Ngũ Y Y vội vàng đoạt lấy cái muỗng, nhanh chóng múc thức ăn bỏ vào miệng.

“Ăn từ từ thôi, em vẫn chưa ăn được quá nhiều đồ ăn đâu.”

Hoắc Phi Đoạt âm thầm cười, “Cho nên tôi nếm thử xem, thức ăn có ngon không?”

nói xong, hắn cứ như vậy, bên môi cô hung hăng hôn xuống.

Bẹp! …

Ngũ Y Y cả người như bị điện giật, ngu ngơ nhìn hắn.

A a a a, điên mất thôi, y tá người ta đang còn đứng ở trong này! Kẻ này thật không sợ mất mặt mà còn làm như vậy!

Tức chết cô!

Hoắc Phi Đoạt chép chép miệng, nói như thật, “Ừ, mùi vị không tệ. Rất ngọt!”

“không ngọt! Làm gì có đường!”

Ngũ Y Y phẫn nộ cải chính lại.

Hoắc Phi Đoạt cúi đầu, khuôn mặt tuấn tú dán bên tai cô, nói nhỏ: “không phải nói thức ăn, là tôi nói em.”

Rầm

Ngũ Y Y mặt đỏ như cà chua.

không được, cô không chịu nổi rồi.

cô phát hiện, cô hình như đã phạm sai lần lớn rồi.

Lúc cô tỉnh lại, tại sao lại chủ động hôn người này vậy trời?!

Hối hận a!!

“Ăn thêm chút đi, em ăn có chút đồ ăn như vậy sao mà lớn nổi đây!”

“Còn có thể ăn sao?”

Ngũ Y Y phiền não trừng mắt.

Cả ngày bị Hoắc Phi Đoạt trêu chọc với trêu đùa, cô còn có thể ăn sao?

“Hả? Thế nào? Vừa nghĩ tới tôi? Nên không ăn được?”

Ngũ Y Y giận điên lên, vỗ vào cánh tay hắn một cái, “Anh mới không phải!”

“Hả? Ý em là tôi còn chưa đủ tốt? Xem ra lần sau tôi cần phải nỗ lực nhiều hơn nữa, làm đến khi em hài lòng mới thôi."

“A a a a, tôi không phải có ý đó. Tôi nói là … tôi cái gì cũng không muốn a!”

Ngũ Y Y khuông mặt vặn vẹo, phồng má nói.

Hoắc Phi Đoạt véo má cô một cái, “Tức giận sẽ ảnh hưởng tới nhan sắc. Em phải ăn nhiều mới mập lên được, người gì mà gầy nhom.”

“Ăn thành heo thì anh vui không?”

“Em không biết, con gái hơi mập một chút, thì đàn ông mới thích.”

Ngũ Y Y im lặng triệt để.

cô không muốn cùng cái người không biết lý lẽ này nói chuyện nữa.

Kể từ lúc cô tỏ tình người này, lại hiến một cái hôn nho nhỏ, Hoắc Phi Đoạt giống như uống phải thuốc lắc vậy, thái độ lẫn phong độ đều tỷ lệ ngược với nhau.”

Đương! Đương! Đương …

Hoắc Phi Đoạt bị làm phiền không vui, cau mày, tự lẩm bẩm, “Lại chuyện gì đây? thật phiền phức!”

Ngũ Y Y giống như tìm được cứu tinh, cao giọng hô: “Mời vào!”

Nhanh vào đi, có người tới đây, Hoắc Phi Đoạt nhất định sẽ không làm thêm mấy động tác mờ ám gì nữa.

Cửa mở ra, Hàn Giang Đình cùng A Trung đi vào.

“Giang Đình, cậu đến rồi! Mình thật nhớ cậu a! Nhanh qua đây, mình có chuyện muốn nói cho cậu nghe.”

Ngũ Y Y thái độ khác thường, nhiệt tình thăm hỏi Hàn Giang Đình.

Hàn Giang Đình bị thái độ nhiệt tình kia dọa sợ, không dám tin hỏi: “ Cậu, cậu muốn làm gì? Lại âm mưu gì đây? …”

Ngũ Y Y trừng mắt: “Thối tiểu tử! Nhanh đến bên tỷ tỷ coi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK