Mục lục
Một Đêm Mê Loạn: Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“cái gì, cái gì ướt người dụ dỗ a…..Nói cái gì vậy trời”

Ngũ Y Y lẩm bẩm, không hiểu nhìn về phía gương

“A!A!A” Ngũ Y Y soi gương la hoảng lên

Không nhìn không biết, nhìn rồi mới phát hiện, y phục cô thế mà tất cả đều ướt đẫm!

Quả , quả nhiên nhiên là…Dụ dỗ người cỡ nào a…..

Ngũ Y Y tay run rẩy che ngực, dậm chân gào khóc

“A A A! Ta lỗ vốn a!”

Còn tưởng răng cô ăn đậu hũ của người ta, như thế nào mà, cô cũng bị người ta nhìn thấu vậy.

Ở bên ngoài lau tóc, Hoắc Phi Đoạt âm thầm cười

Ngũ Y Y soi gương, chỉ mình nhỏ giọng mắng, “Ngũ Y Y ngươi đại ngu ngốc! Ngươi chọc ai không chọc, lại cố tình chọc Hoắc Phi Đoạt chứ! Người ta dễ để cho ngươi chọc sao?Người ta là thủ lĩnh Hắc bang a! Người ta có thù báo thù! Phần tử nguy hiểm như vậy! Ngu ngốc như ngươi mới chọc vào a!A a a a!”

Hoắc Phi Đoạt sờ soạng ngực cô, không chỉ là sờ, phải gọi là vê!

A a a! Thật mất thể diện

Trăm mối lo a trăm mối lo

Nhưng

Cũng khong thể coi la thua thiệt, đúng không?

Nếu như dưa trên giá trị cá nhân để tính, cô đây gọi là thơm lây mới đúng

Người ta Hoắc Phi Đoạt kim chủ như vậy, nơi đáng sờ cô cũng sờ rồi, hắc hắc, như vậy cũng không tệ nha

Ngũ Y Y cứ như vậy, ở trong phòng tắm Y Y(*dâm ý* Chu tước:Người như tên=.=), một hồi phải lo trái nghĩ, một hồi vui sướng, một hồi, xấu hổ(?), một hồi phẫn uất, một hồi phát điên

Đương đương đương!

Bên ngoài có người gõ cửa

Ngũ Y Y giật mình sau đó hoảng sợ co rút sau cánh cửa

“Ai vậy?”

“Có thể là ai?”

Bên ngoài truyền vào âm thanh trầm thấp của Hoắc Phi Đoạt, “Em chuẩn bị ở trong phòng tắm của tôi ngây ngốc ca 3đời sao? Lâu như vậy, con gà con cũng có thể ấp nở rồi”

Ngũ Y Y nhìn trần nhà, “Để tôi ở ại đây một lát nữa đi, tôi cần bình tĩnh lại”

“Cho! A Trung từ biệt thự Vọng Hải đưa y phục cho em, thay đi”

Vẫn như cũ giọng ra lệnh không cho ngừơi khác đường lui

Cửa bị Hoắc Phi Đoạt đẩy ra một chút, tay ném đống y phục vào

Ngũ Y Y nhổm người nhìn đống y phục, thở dài

Hoắc Phi Đoạt vẫn có thể nghĩ bảo người khác lấy y phục đến cho cô thay, lại nói vẫn là rất cẩn thận

Chỉ là…..

Cô thật sự không có mặt mũi đi ra ngoài

Cô từ nay vầ sau sao có thể đối mặt với chú Hoắc đây

Ngũ Y Y mè nheo 20 phút, sau mới mới rề rà thay xong đồ, giống như u hồn xuát thế đi ra

Trong phòng không có ai

Tiếp một cái cửa nữa đi ra bên ngoài

Ờ quầy rượi Hoắc Phi Đoạt mặc áo sơ mi màu cà phê, biến thành yêu nghiệt hại nước hại dân nhàn nhã ngồi đó

Quân âu bó sát đôi chân thon dài, cực kì mê người, ôm sát mông căng tròn(Chu tước :Sao giống miêu tả mấy em thụ trong đam mỹ thế này ^.^)

Áo sơ mi bao lấy thân trên cúc áo mở hai cái, mơ hồ lộ ra lồng ngực cường tráng, dáng vẻ bất cần đời nhưng đầy vẻ khí phách

Ngũ Y Y tay bấu tường, cắn môi, gương mặt đỏ bừng, tội nghiệp đứng đó

Mắt, như tên trộm liếc nhìn Hoắc Phi Đoạt

Sờ qua bộ vị mấu chốt của ai kia, chính là không giống nhau!

Thế nào hiện tai lại nhìn Hoắc Phi Đoạt , cảm giác như nhìn nam nhân vậy trời(?)

Ngũ Y Y! Hồi hồn! Hồi hồn a!

Ngũ Y Y dùng sức lắc a lắc đầu

“Uống cà phê hay trà sữa?”

Hoắc Phi Đoạt quét mắt nhìn Ngũ Y Y một cái, sắc mặt bình tĩnh, tư thái ưu nhã

Giống như, vừa rồi không hề có chuyện gì xảy ra

Ngũ Y Y từ từ mang giầy, “Cà phê….”

Hoắc Phi Đoạt tay pha cà phê, không nhìn Ngũ Y Y, “Em tìm tôi có chuyện gì ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK