Chương 180
Nói xong còn dùng lực nhảy vài cái, nói chuyện cũng không còn tiếng ho khan: “Mọi người nhìn đi, nào có người bị bệnh cảm nặng mà có thể tràn đầy sức sống như thế.”
“…”
Không có người nào nói chuyện, bầu không khí tràn ngập sự xấu hổ.
“Chạy mau.”
Đột nhiên, Trương Lượng lại hét lớn một tiếng rồi xoay người bỏ chạy.
Những người khác thấy vậy thì cũng nhanh chóng co chân chạy theo.
“Đứng lại!”
Lý Tuyết Nhi thấy vậy liền muốn đuổi theo.
Lại bị Vương Nhất ngăn cản: “Không cần phải đuổi theo đâu, đây đều là bọn tôm tép nhải nhép.”
“Anh có ý gì, chẳng lẽ phía sau còn có người?” Lý Tuyết Nhi mở to mắt nhìn.
Vương Nhất không nói gì, chỉ cười lạnh vài tiếng.
Nếu như anh đoán không sai, chắc chắn chuyện này có liên quan đến dược phẩm Thường Kỉ.
Còn đang lo lắng sự kiện 316 không có bước đột phá, đúng là không tốn chút sức nào mà…
Trương Lượng chạy mất, cuộc nổi loạn cũng tản đi, ở cổng viện khoa y chỉ có mấy giáo viên đứng đó với vẻ mặt xấu hổ.
Ở trường học xảy ra chuyện lớn như thế, chắc chắn là bọn họ đối xử với người nhà của bệnh nhân giống như là cúng bái tổ tông, không ngờ là lại bị lừa gạt.
Nếu như nói Trương Lượng là hung thủ, vậy thì chẳng phải bọn họ là đồng lõa nối giáo cho giặc à?
“Cái kia, anh đây là người nhà của bạn học Lý Tuyết Nhi?” Có một giáo viên kiên trì bước tới.
“Tôi là anh rể của nó.”
Vương Nhất điềm nhiên nói: “Nghe nói bởi vì chuyện này mà Tuyết Nhi bị đuổi học?”
Câu nói này khiến cho trong lòng bọn họ đều trầm xuống, quả nhiên là đến đây để hỏi tội.
“Ông Dương, ông là người gây ra chuyện, ông đến giải quyết đi.”
Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía một người đàn ông bụng bia.
Người đàn ông bụng to ấy đành phải kiên trì nói: “Chúng tôi không có cách nào khác, tầm ảnh hưởng của chuyện này quá nghiêm trọng, nếu như không xử lý một cách nghiêm khắc thì đại học Thiên An sẽ phải đóng cửa.”
“Tôi chỉ hỏi một câu, đơn thuốc mà em gái tôi kê cho bệnh nhân có vấn đề?” Vương Nhất bình tĩnh hỏi.
“Chuyện này…”
Dương Siêu bất đắc dĩ: “Không có vấn đề.”
“Vậy tại sao nó lại bị đuổi học?”
Giọng nói của Vương Nhất dần dần lạnh đi: “Vì bo bo giữ mình, cho nên bán học sinh mình đi, coi như là con dê thế tội? Các người có tư cách gì mà làm nhà giáo chứ?”
Anh thét lớn một tiếng, dọa một đám giáo viên Dương Siêu không dám thở mạnh.
Trên mặt Lý Tuyết Nhi mang đầy biểu cảm phức tạp mà nhìn giáo viên của cô ta, trong lòng vô cùng thất vọng.