Chương 184
“Em là Tô Thắm?” Giọng nói của Vương Nhất mang theo chút mừng rỡ.
Nhìn thấy người trẻ tuổi trước mặt lại biết tên mình, Tô Thắm không khỏi bất ngờ.
“Là anh Vương Nhất đây, trước kia có đến nhà em ăn cơm đó.”
Tô Thắm cẩn thận suy nghĩ lại, sau đó kinh ngạc kêu lên một tiếng: “Anh là anh Vương Nhất hả?”
Vương Nhất mỉm cười gật đầu.
Tô Thắm là con gái nuôi của bác Trương, hoàn toàn khác biệt với Trương Lượng, cô ta ngoan ngoãn nghe lời, học hành rất giỏi.
“Hai người là bạn của anh Vương Nhất đúng không, mau vào nhà đi.”
Tô Thắm nhiệt tình mời bọn người Vương Nhất vào nhà, sau đó liền chạy vào bên trong, vui vẻ nói: “Ba ơi, có anh Vương Nhất đến thăm…”
Vương Nhất đánh giá cách trang trí trong căn nhà, diện tích rất nhỏ, chỉ có hai phòng.
Một phòng là phòng ngủ, một phòng khác là phòng khách ăn cơm, phòng bếp cũng ở bên trong, trông vô cùng chật hẹp.
Lúc này, Tô Thắm bưng ba ly trà ra, có chút áy náy: “Nhà chật hẹp, mong anh bỏ qua cho.”
“Không sao đâu.”
Vương Nhất cười nói, sau đó giống như nhớ là cái gì đó, anh hỏi: “Thắm, anh nhớ là trước kia mọi người sống ở trung tâm thành phố mà, sao lại dọn đến đây vậy?”
“Haiz, đừng có nói nữa.”
Chắc đến chuyện này, vẻ mặt của Tô Thắm liền trở nên ảm đạm: “Anh Trương Lượng mê cờ bạc nợ nần chồng chất, vì để trả nợ nên bọn em chỉ có thể bán căn nhà ở trung tâm thành phố.”
“Là vậy à…”
Biểu cảm của Vương Nhất không có thay đổi, nhưng chỉ có Lãnh Nhan nhìn ra được trong mắt anh lóe lên thần sắc lạnh lẽo: “Vậy Trương Lượng đâu rồi?”
“Anh ấy chê nhà cửa nghèo nàn, ngoại trừ mấy ngày nay ba bị bệnh nặng có trở về nhà mấy chuyến thì thời gian khác đều ở bên ngoài, bây giờ chỉ có em chăm sóc cho ba thôi.”
Vương Nhất có hơi thay đổi sắc mặt: “Nhưng mà anh nhớ là em còn đang học đại học mà.”
Vốn dĩ hai mắt Tô Thắm còn đang phát sáng, phút chốc liền trở nên ảm đạm, nhưng mà vẫn miễn cưỡng cười nói: “Em thôi học rồi.”
Lời này vừa mới nói ra, không chỉ có sắc mặt của Vương Nhất thay đổi mà ngay cả Lý Tuyết Nhi cũng có chút không đành lòng.
Đối với Tô Thắm mà nói, tước đoạt quyền lợi học đại học của cô ta là thật sự quá mức tàn nhẫn.
Vương Nhất quay đầu nhìn Lãnh Nhan, Lãnh Nhan nhẹ nhàng gật đầu, ra hiệu sẽ chuẩn bị tất cả thật thỏa đáng.
“Không nói chuyện này nữa, để em đi gọi ba.”
Tô Thắm cười cười, chuẩn bị đứng dậy.
Vương Nhất liền ngăn cản: “Không cần đâu, bác Trương bị cảm lạnh nghiêm trọng không nên bước xuống giường.”
Tô Thắm giật mình nhìn Vương Nhất: “Sao anh lại biết…”
“Bọn anh đến đây là vì chuyện này.”