Mục lục
Chân Long Chí Tôn Đô Thị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 306

Vương Nhất và Lý Thiên Dương cũng cùng nhau rời đi.

Châu Mỹ Ngọc mặt mày u ám ngồi trên xe, trán bị đập tới bầm tím, xuất hiện vết máu tụ.

Đám người Lý Mộng Đình, Châu Mỹ Hòa cũng không tốt đi đâu được, mặt mày cũng đầy cát.

Vốn tưởng Châu Chí Kiên là tới chống lưng cho bọn họ, không ngờ là tới xin lỗi Lý Thiên Dương.

Nhà họ Châu nói thế nào cũng là gia tộc tuyến một của Thiên An, cho dù làm sai, sao có thể xin lỗi một con rể ở rể chứ?

“Sao hả, vẫn còn giận ba?”

Châu Chí Kiên ngồi ở trước mặt, thông qua gương chiếu hậu, thu trọn biểu cảm của đám Châu Mỹ Ngọc vào trong mắt, lúc này lạnh nhạt hỏi một câu.

Châu Mỹ Ngọc mang theo oán khí nồng đậm, nói: “Không dám.”

Lúc này, trên mặt Châu Chí Kiên đâu còn tí biểu cảm nhận sai, chỉ có sự lạnh lẽo vô tận: “Đừng trách ba vô tình, đó đều là chuyện hết cách, cũng không biết tên Lý Thiên Dương gặp vận may chó má gì, vậy mà quen được nhân vật lớn bản lĩnh thông thiên, vừa rồi chỉ là diễn trò, cầu xin sự tha thứ của Lý Thiên Dương, giải trừ nguy cơ của nhà họ Châu mới là việc cấp bách, có thể co không thể duỗi, sao mà được chứ?”

“Nhưng — như vậy quá hèn nhát rồi.”

Sắc mặt của Châu Mỹ Ngọc ẩn hiện tia sắc lạnh: “Cái nhà đó con quản cả một đời, còn chưa từng quỳ trước tên phế vật đó.”

“Không có nhà họ Châu của chúng ta, Lý Thiên Dương là cái thá gì chứ? Sớm đã chết đói ở đầu đường rồi!”

Châu Mỹ Hòa cũng hằn học nói.

Châu Chí Kiên khoát tay, nói: “Hai đứa yên tâm, chuyện này ba sẽ cho hai đứa một lời giải thích.”

“Một thằng con rể ở rể không tiền không thế, muốn giẫm lên đầu của nhà họ Châu chúng ta, đó là không thể. Đợi sau khi nhân vật lớn đó tha thứ cho nhà họ Châu chúng ta, ba lập tức đòi lại mặt mũi cho mấy đứa.”

Nghe vậy, Châu Mỹ Ngọc lập tức mừng rỡ: “Cảm ơn ba!”

“Còn cả chuyện của Quốc Hưng, cũng phải có một lời giải thích.”

Trong ánh mắt của Châu Chí Kiên ẩn hiện tia sắc lạnh: “Vì diễn vở kịch này, vậy mà phế đi một cái chân của cháu trai của ba, thật không đáng — điều duy nhất khiến ba để tâm là người trẻ tuổi tên Vương Nhất kia—”

Lời này vừa dứt, Lý Mộng Đình không nhịn được mà lên tiếng: “Ông nội, ông để tâm tên phế vật đó làm cái gì, anh ta chỉ là kẻ ăn bám đợi chết, không cần để trong lòng.”

“Hơn nữa, con người của ba cháu dễ mềm lòng, ông nội mọi người không trả một đồng, ba cháu cũng sẽ tha thứ cho mọi người, bên phía công ty, còn cả một đống chuyện rắc rối cần ba cháu xử lý.”

Lý Mộng Đình lại mỉm cười, nói: “Công ty đã bị đập, công nhân cũng chạy rồi, hơn nữa ngày giao hàng đã hẹn trước của tập đoàn Lệ Tinh cũng sắp tới, không có nhân lực và thiết bị, ba cháu làm sao giao hàng? Đến lúc đó, còn không phải sẽ hạ mình cầu xin nhà họ Châu chúng ta hay sao?”

Châu Chí Kiên nghe vậy cũng gật đầu, nói: “Nói có lý, đến cuối cùng vẫn phải dựa vào nhà họ Châu chúng ta, nhà họ Châu chúng ta sẽ thuận tay tiếp nhận hợp tác béo bở với tập đoàn Lệ Tinh, lợi nhuận kiếm được cũng không thiếu mấy đứa.’

“Cảm ơn ba!”

“Cảm ơn ông nội!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK