Mục lục
Chân Long Chí Tôn Đô Thị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 193

Bịch…

Trương Lượng ngồi xuống đất, hai mắt đờ đẫn, giống như mất đi toàn bộ sức lực, trong miệng lẩm bẩm không rõ lắm: “Không thể nào, điều này không thể nào….ông nên bị bệnh nặng không thể xuống được giường mới đúng….”

Bác Trương sải bước đi đến bên cạnh Vương Nhất, lớn tiếng nói: “Anh nói đúng, nếu như không phải Nhất đã cứu tôi, bây giờ tôi vẫn còn đang nằm trên giường!”

“Vương Nhất?”

Trương Lượng đột nhiên hiểu ra điều gì đó, sắc mặt trở nên tái nhợt.

“Anh, anh thật sự khiến người khác quá thất vọng!” Tô Thắm cũng đau lòng nói.

“Người khác không đánh anh, tôi sẽ đánh anh, xem tôi không đánh chết cái tên nghịch tử anh!”

Bác Trương đột nhiên sải bước đi đến trước mặt Trương Lượng, cho Trương Lượng một cái tát thật mạnh.

Nhưng vì bác Trương đã già rồi, hành động chậm chạp, sau khi Trương Lượng giật mình, cũng rất nhanh đã phản ứng lại, lập tức né tránh.

“Anh còn dám né?”

Bác Trương tức đến mức hai mắt trợn tròn, tức đến mức sắc mặt xanh mét, nói xong lại tát cho Trương Lượng một cái nữa.

Trương Lượng đang muốn tiếp tục né, chỉ nghe thấy Vương Nhất thờ ơ nói: “Ba đánh con trai, là lẽ đương nhiên, đứng lại cho tôi.”

Bịch, bịch!

Lãnh Nhan nhấc chân, nhanh chóng đá vào phía sau đầu gối của Trương Lượng hai cái.

Trương Lượng đột nhiên cảm thấy phía sau đầu gối mình đột nhiên đau nhói, không chịu được phải quỳ xuống trước mặt bác Trương.

Chát!

Bác Trương lại tát cho Trương Lượng một cái.

Cái tát này bác Trương đã dốc toàn bộ sức lược, nửa khuôn mặt của Trương Lượng đột nhiên sưng lên, thậm chí khóe miệng còn có chút máu.

“Những lời lúc nãy, tôi đã nghe thấy hết rồi, người đàn ông thì giết, người phụ nữ thì mang đi… đây là lời của con người nên nói sao?”

“Nhà họ Trương tôi không có tiền bạc gì, cũng không phải là gia tộc giàu có gì, nhưng vẫn luôn giữ khuôn phép, làm người một cách minh bạch, sao lại có một đứa nghịch tử như anh chứ, hôm nay tôi phải đánh chết đứa con bất hiếu này!”

Bác Trương nói, chạy vào trong rừng, nhổ một cành cây chắc chắn, đánh về phía Trương Lượng.

Theo bản năng, Trương Lượng muốn trốn, nhưng Lãnh Nhan ở phía sau nhìn chằm chằm anh ta, anh ta cũng không dám, chỉ có thể chịu đựng bị đánh.

Ầm…Ầm…

Lực đánh cái sau lại mạnh hơn cái trước, đánh đến mức Trương Lượng liên tục hét lên thảm thiết.

“Ba, con biết sai rồi, con không dám nữa…a…”

“Ba, chuyện chữa bệnh con không hề biết, con chỉ nhất thời bị tiền bạc che mờ mắt, mới làm như vậy, 15 tỷ này con không cần nữa!”

Trương Lượng vừa đau đớn kêu gào, vừa nhận sai, nhưng bác Trương không chấp nhận tình cảm này.

“Cái đồ khốn khiếp, tôi còn chưa chết, hôm nay tôi phải đánh chết anh, ai đến cũng vô cùng thôi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK