Chương 185
Biểu cảm Vương Nhất trở nên nghiêm túc, anh nói: “Bên cạnh đó, còn có một chuyện mà em có tư cách được biết… cô Lý này đây chính là người kê thuốc cho bác Trương.”
“Cái gì?”
Tô Thắm lập tức trố mắt nhìn chằm chằm vào Lý Tuyết Nhi.
“Nhưng mà anh có thể lấy danh dự của mình ra để đảm bảo cô ấy bị oan.”
Vương Nhất còn nói thêm: “Phương thuốc đông y mà cô ấy kê cho bác Trương hoàn toàn chính xác, vấn đề là nằm ở dược liệu.”
Tô Thắm nghe vậy thì cũng tỉnh táo lại.
Cô ta không phải là kẻ ngốc, cũng đã nhìn thoáng qua phương thuốc đó, đúng là thuốc để trị bệnh cảm lạnh. Nhưng mà có làm như thế nào cô ta cũng không hiểu ba đã uống thuốc đông y chữa bệnh cảm lạnh, tại sao bệnh tình lại càng ngày càng nghiêm trọng vậy chứ?
“Rất đơn giản, có người đang giở trò quỷ.”
Vương Nhất cười lạnh nói: “Mà còn có thể là người trong nhà.”
“Không phải đó chứ?”
Tô Thắm khó mà chấp nhận sự thật như vậy, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Vương Nhất không nói gì, nếu như không có chuyện Trương Lượng đến bệnh viện làm ầm ĩ, anh cũng sẽ không nghĩ tới mức độ này. Nhưng mà Trương Lượng lại đi gây chuyện, rõ ràng là đi đòi tiền, ngược lại đã giúp anh tìm được một bước đột phá mới.
Đây chính là một vòng xoáy vô cùng lớn, Trương Lượng chỉ là một con rối ở phía sau, càng có một âm mưu lớn hơn nữa.
Thậm chí là ngay cả nhân viên nhà trường cũng là một trong số những người đã tham dự.
“Dù sao đi nữa thì trước tiên vẫn nên cứu bác Trương tỉnh lại cái đã rồi hẳn nói.” Vương Nhất nghiêm túc nói.
Tô Thắm lắc đầu, sắc mặt ảm đạm: “Không được đâu, bác sĩ đã nói cảm lạnh ăn vào phổi, cần phải nằm viện trong thời gian dài, nhà bọn em không trả nổi tiền thuốc men…”
Vương Nhất lại cười nói: “Không thử thì làm sao biết được chứ, đúng lúc anh cũng biết chút y thuật.”
Tô Thắm cắn chặt môi, có chút do dự. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Nhưng mà thấy ánh mắt chân thành tha thiết của Vương Nhất, cô ta vẫn cắn răng đồng ý: “Vậy được rồi.”
Cô ta dẫn Vương Nhất đi vào trong phòng ngủ, bên trong có một cái giường làm ấm, trên giường có một ông cụ yếu ớt đang nằm đó, người đó chính là bác Trương.
“Nhất đến rồi à.”
Bác Trương đang muốn ngồi dậy, nhưng mà trên người lại không có chút sức lực.
Vương Nhất hoảng sợ vội vàng nói: “Bác Trương, bác cứ nằm đi, đừng có cử động.”
“Người già rồi, không làm gì nổi.”
Bác Trương ho khan vài tiếng, nụ cười có chút bất đắc dĩ: “Trước kia còn muốn nhìn cháu kết hôn, còn muốn ôm con của cháu, xem ra là bây giờ bác không thể nhìn thấy được rồi.”
“Nhìn thấy chứ.”
Biểu cảm của Vương Nhất rất kiên định, anh nhìn bác Trương rồi nói: “Cháu đã kết hôn rồi, cũng có một cô con gái rất đáng yêu, sau này cháu sẽ dẫn vợ và con đến gặp bác, bây giờ để cháu chữa bệnh cho bác cái đã.”