Chương 181
“Tôi muốn gặp hiệu trưởng của các người.”
Sắc mặt Dương Siêu liền thay đổi: “Bây giờ hiệu trưởng đang họp, không thể đi vào được…”
“Cút ngay!”
Lãnh Nhan lạnh lùng nhìn ông ta, ngay lập tức không có ai dám ngăn cản nữa.
Trong lòng cô ta, những người này đã bị tuyên án tử hình, bộ giáo dục có chuyện hay để xem rồi.
Lý Tuyết Nhi thành thành thật thật đi theo sau lưng Vương Nhất, ánh mắt vô cùng bàng hoàng.
Cô ta với người anh rể này chỉ mới quen biết nhau có vài ngày, nhưng mà cô ta lại có thể tìm được một loại cảm giác an toàn từ trên người của anh.
Cô ta biết là loại cảm giác an toàn này cô ta chỉ tìm thấy ở trên người ba và chị gái.
Rầm.
Vương Nhất đá văng cửa phòng hiệu trưởng, ánh mắt lạnh lùng nhìn người đàn ông trung niên ở trong phòng làm việc: “Ông chính là Tô Hiệu, hiệu trưởng Tô?”
Tô Hiệu mang cặp kính mắt trông có vẻ rất trầm ổn, hàng lông mày khẽ nhíu lại: “Cậu là…”
Sau đó, Dương Siêu liền thở hồng hộc chạy vào: “Hiệu trưởng Tô thật sự xin lỗi, chúng tôi không thể ngăn cản…”
Tô Hiệu nhìn ông ta, thờ ơ gật đầu: “Thầy đi xuống trước đi.”
Dương Siêu còn muốn nói thêm gì đó, nhưng dưới ánh mắt áp lực của Tô Hiệu, ông ta vẫn xám xịt lui ra ngoài.
“Tôi tên là Vương Nhất.”
Vương Nhất đi đến gần Tô Hiệu zlạnh lùng hỏi: “Nghe nói ông tuyên bố đuổi học em ấy?”
“Tôi còn tưởng rằng các người đến đây để làm gì, hóa ra là vì chuyện của cô sinh viên này mà đến.”
Tô Hiệu cười cười, vững vàng như núi thái sơn: “Tôi làm như vậy có gì sai?”
“Cô sinh viên này học hành không đến nơi đến chốn, chữa bệnh cho người khác bị tàn phế, tôi đuổi cô ta cũng là chuyện hợp tình hợp lý, nếu không thì làm sao có thể làm dịu sự phẫn nộ của người nhà bệnh nhân?”
Ông ta ăn nói rất hiên ngang, dường như những chuyện mà ông ta làm là đúng, càng khiến cho ánh mắt Vương Nhất lạnh thêm mấy phần: “Theo như tôi được biết phương thuốc mà em ấy kê không có gì là sai.”
“Nhưng mà thật sự là do cô ta khiến bệnh tình của bệnh nhân trở nên nghiêm trọng hơn.”
Tô Hiệu đanh mặt nói: “Đây là sự thật không có cách nào xóa bỏ.”
Sắc mặt Vương Nhất liền tối xuống, đối phương căn bản không có ý muốn biện luận với mình, chỉ đang cố gắng níu lấy vấn đề này không thả.
Đúng là như thế, Lý Tuyết Nhi khiến cho bệnh tình của bệnh nhân trở nên càng ngày càng nghiêm trọng, chuyện này thật sự không thể chối cãi.
“Nếu như các người muốn để sinh viên Lý Tuyết Nhi đi học trở lại, vậy thì nhất định phải tìm ra chứng cứ chứng minh sinh viên vô tội, nếu không thì tất cả chỉ là lời nói suông.”
Tô Hiệu bình thản nói: “Còn có chuyện nào khác không?”
“Chỉ cần tôi có thể vạch trần sự thật là được rồi có đúng không?” Sắc mặt Vương Nhất trở nên bình tĩnh.
“Đương nhiên.”
Tô Hiệu cười nói: “Nếu như chúng tôi làm sai thì đương nhiên chúng tôi sẽ xin lỗi cô sinh viên này.”
“Chỉ sợ là cái ghế dưới mông ông ấy, ngồi không lâu đâu.”