Mục lục
Chân Long Chí Tôn Đô Thị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 505

“…”

Lãnh Nhan vô thức sờ cái sừng hươu trên đầu, bị chọc đỏ bừng mặt.

“Ba, tiếp theo chúng ta đi đâu ạ?”

Cô bé vui vẻ chui vào trong lòng Vương Nhất, hỏi.

“Ba mang con tới xem ‘sở thú’.”

Vương Nhất xoa đầu của Vương Tử Lam một cách cưng chiều, ở sâu trong mắt lại xẹt qua một tia hàn quang khiếp người.

“Tới nhà họ Tôn.”

“Được!”

Nghĩ tới vừa rồi Vương Tử Lam suýt nữa bị xe đâm, Lãnh Nhan cũng mang vẻ mặt lạnh lùng.

Cùng lúc đó, nhà họ Tôn.

Tuy nhà họ Tôn là gia tộc tuyến hai ở Thiên An, nhưng cũng có biệt thự trang viên của mình.

Lúc này, tất cả người dòng chính của nhà họ Tôn đều vây quanh một chiếc giường bệnh trắng phau, một người phụ nữ dựa vào trong lòng của gia chủ Tôn Chính Vũ của nhà họ Tôn, giọng nói trầm thấp mà oán độc.

“Con muốn anh ta chết… con muốn anh ta chết!”

Nếu cách gần sẽ phát hiện cả phần đầu đều dùng băng gạc trắng bao bọc, chỉ lộ ra hai con mắt, nhìn trông giống như một xác ướp cực kỳ đáng sợ.

Người hủy dung của cô ta không phải Vương Nhất, mà là Lãnh Nhan, nhưng món nợ này Tôn Kiều đều tính lên người của Vương Nhất.

Tôn Chính Vũ vội vàng nói: “Kiều, con yên tâm, ba đã kêu Huy Vương đi ra tay với con gái của cậu ta, ba muốn khiến cậu ta nếm mùi vị mất đi con gái!”

Rầm!

Vừa dứt lời, ở bên ngoài trang viên của nhà họ Tôn lại truyền tới một âm thanh động trời.

Tất cả mọi người nhìn ra ngoài cửa sổ, lập tức mắt trợn tròn.

Một chiếc Magotan màu đen đâm thẳng vào, cổng lớn của trang viên giống như giấy vụn, bị đâm bay ra.

“Kẻ nào!”

Tôn Chính Vũ nổi giận, tuy nhà họ Tôn của ông ta không phải là gia tộc hàng đầu của Thiên An, nhưng cũng không phải là nhà mà bất cứ ai cũng có thể nắm bóp.

Ông ta dẫn người xông ra, chỉ thấy cửa xe mở ra, một nam một nữ với ánh mắt lạnh lùng từ trên xe bước xuống.

Trong tay của người đàn ông còn ôm một bé gái phấn nộn, đập vào trong mắt người ở đây lại không có một chút cảm giác không hài hòa nào cả.

“Tử Lam, đợi một lát.”

Vương Nhất nói lời dịu dàng với Vương Tử Lam, sau đó từ từ quay đầu lại.

Khoảnh khắc này, trong mắt anh bắn ra sát cơ vô tận, cả cái sân lớn của nhà họ Tôn đều văng vẳng lời nói lạnh thấu xương của Vương Nhất.

“Tất cả mọi người của nhà họ Tôn, hoặc thần phục, hoặc… chết!”

Đợi nhìn rõ người đến, tất cả mọi người của nhà họ Tôn đều biến sắc.

Tôn Chính Vũ còn trợn to mắt một cách khó tin, nói: “Con gái của cậu sao vẫn yên ổn?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK